Đoạt Lại Kịch Bản Nữ Chủ, Tôi Kiếm Tiền Đỗi PhóTra Nam - Chương 179

Cập nhật lúc: 2025-04-16 15:28:33
Lượt xem: 30

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V37XoD2TV

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Giờ đây, để tiếp tục việc kinh doanh thì cô cần phải bàn bạc với Lục Trạch Dân. Ngành kinh doanh đồ uống lạnh và bánh ngọt rất thịnh hành ở thời hiện đại, nhưng ở thời đại này, khi nhu cầu thiết yếu còn chưa được đáp ứng đủ thì liệu có thị trường không?

Rủi ro lớn nên cô muốn tự mình gánh chịu thay vì liên lụy đến người khác.

Chỉ có điều, kể từ sau buổi huấn luyện quân sự hôm qua thì Lục Trạch Dân như biến mất. Lúc này không thể dễ dàng tìm được người như ở kiếp trước.

Sau khi ký hợp đồng, Tống Ngọc Lan liền lặng lẽ đưa cho giám đốc Uông 500 đồng. Cô biết rõ mục đích của ông ấy, nhưng lúc này, cửa hàng vẫn chưa mở, cô không dám chắc rằng mình sẽ kiếm được đủ lợi nhuận để đóng góp vào thành tích của ông ấy.

Việc ký hợp đồng hôm nay thuận lợi như thế khiến cô rất biết ơn giám đốc Uông. Chuyện nào ra chuyện đó. Cô không có thời gian mời giám đốc Uông ăn cơm nên đưa phong bì cảm ơn là cách thiết thực nhất.

Lúc đầu giám đốc Uông từ chối, nhưng khi nghe Tống Ngọc Lan nói: “Tôi còn cần nhờ đồng chí Thẩm Lượng trang hoàng cửa hàng này giúp tôi nữa, ông cứ nhận đi” lúc này giám đốc Uông mới miễn cưỡng nhận lấy.

Sau đó giám đốc Uông mới nhận lấy, tìm tới Thẩm Lượng và đưa cho anh ấy 300 đồng từ trong phong bì: “Cô Tống là người vừa xinh đẹp lại vừa tốt bụng, dễ ở chung. Lần này cậu cũng kiếm được kha khá từ chỗ cô ấy, nên nhớ phải dành thời gian ra để trang hoàng cửa hàng khi cô ấy cần đấy”.

Đương nhiên là Thẩm Lượng đồng ý. Anh ấy rất thích các ý tưởng mới mẻ và hợp lý mà Tống Ngọc Lan đã đề xuất. Một số ý tưởng về phòng tắm mà cô chia sẻ, anh đã áp dụng cho các dự án khác khiến khách hàng rất hài lòng.

“Yên tâm đi, anh rể. Cô Tống làm sinh viên của đại học Thanh Hoa đúng là rất thông minh!”

Sau đó Tống Ngọc Lan gọi đến số điện thoại ở Bạch Sa mà Lục Trạch Dân để lại. Lần này, người nhấc máy là Chu Thế Văn.

Biết người gọi là Tống Ngọc Lan, Chu Thế Văn lập tức cung cấp số điện thoại nhà của gia đình Lục Trạch Dân cho cô.

“Em dâu à, có lẽ Trạch Dân đã về nhà rồi. Em cứ gọi số này thì chắc chắn sẽ tìm được cậu ấy!”

Ngọc Lan chợt nhớ ra rằng Lục Trạch Dân vốn là người Bắc Kinh, rất có thể sau khi kết thúc công việc anh đã trở về nhà nghỉ ngơi. Nhưng liệu cô có nên gọi làm phiền anh lúc này không?

Tống Ngọc Lan suy nghĩ một lát rồi vẫn quyết định gọi vào số điện thoại mà Chu Thế Văn đã cho.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-179.html.]

Điện thoại đổ chuông ba lần, sau đó đó có một giọng nữ nhấc máy, lịch sự hỏi: “Xin chào, ai ở đầu dây bên kia vậy ạ?”

“Tôi là Tống Ngọc Lan, tôi muốn gặp Lục Trạch Dân.”

“Vâng, xin chờ một chút, tôi sẽ gọi cậu chủ ngay.”

“Cậu chủ”? Cách xưng hô này dù đã lâu không nghe thấy nhưng vẫn khiến Tống Ngọc Lan không khỏi bất ngờ. Trong thời hiện đại mà còn nghe đến từ “cậu chủ” thì thật là hiếm gặp.

Chỉ một lát sau, giọng nói quen thuộc nhưng hơi biến âm của Lục Trạch Dân vang lên ở đầu dây bên kia: “Ngọc Lan, thật sự là em sao?”

“Ừm...” Tống Ngọc Lan hít sâu một hơi, cố giữ bình tĩnh rồi trả lời: “Là em. Thực ra không có việc gì quan trọng cả, chỉ muốn hỏi lúc này anh có tiện nghe điện thoại không?”

“Anh rảnh mà! Chỉ là gia đình anh có chút việc nên lúc kết thúc quân huấn không thể gặp em để chào tạm biệt mà phải rời đi trước. Mong là em đừng để bụng chuyện này,” Lục Trạch Dân giải thích ngay.

“Không sao đâu, không sao cả. Anh cứ lo việc gia đình trước đi. Em gọi chỉ muốn bàn với anh về chuyện tiền trong sổ tiết kiệm của anh. Có thể em sẽ cần rút 10 vạn để dùng tạm, nhưng anh yên tâm, cứ coi như em mượn anh, trong vòng một năm em sẽ hoàn trả cả gốc lẫn lãi, được không?” Giọng Tống Ngọc Lan thành thật, chân thành.

Lục Trạch Dân cười khẽ, giọng điệu thoáng chút trêu chọc: “Giữa chúng ta mà còn phân biệt rõ ràng như thế à? Em là bạn gái của anh, nếu cần tiền thì cứ lấy mà dùng, không cần phải báo trước đâu. Nhưng nghe em chủ động liên lạc với anh thế này, anh thực sự rất vui. À mà, giờ em đang ở đâu? Khi nào anh giải quyết xong việc ở nhà, anh sẽ qua thăm bà nội.”

Tống Ngọc Lan cho Lục Trạch Dân địa chỉ ở Thập Sát Hải rồi nhanh chóng cúp máy.

Tống Ngọc Lan tính toán kỹ càng, nếu rút 10 vạn, trừ đi 3 vạn lúc trước cô đã dùng để mua tứ hợp viện thì chỉ còn lại 7 vạn để trang trí và mua vật liệu. Vậy cũng tạm đủ dùng.

Đến khi cần dùng tiền thì mới thấy thiếu.

Cô quyết định sẽ đưa cho Thẩm Lượng 4 vạn để mua vật liệu và bắt đầu trang trí. Thẩm Lượng tính toán kỹ lưỡng, chi phí sẽ rơi vào khoảng 3,5 vạn. Việc trang trí cửa hàng và tứ hợp viện không giống nhau, diện tích của tứ hợp viện thực tế chỉ khoảng 140 mét vuông, và chủ yếu tập trung vào việc sửa chữa.

Nhưng cửa hàng lại là 180 mét vuông thực sự, mỗi góc đều cần được chăm chút. Thêm vào đó, Tống Ngọc Lan muốn lắp một chiếc đèn chùm sang trọng, mà một chiếc đèn như thế ít nhất cũng phải hơn 1.000 khối.

180 mét vuông còn cần một chiếc đèn chính, cái đèn này sẽ đắt hơn nhiều.

Loading...