Đoạt Lại Kịch Bản Nữ Chủ, Tôi Kiếm Tiền Đỗi PhóTra Nam - Chương 181

Cập nhật lúc: 2025-04-16 15:28:37
Lượt xem: 31

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tống Ngọc Lan là người rất cảnh giác, bây giờ lại có Lục Trạch Dân bên cạnh, khiến cho kế hoạch của người phụ nữ kia buộc phải dừng lại.

Trước khi bỏ đi, bà ta còn không cam lòng liếc nhìn gương mặt xinh đẹp và vóc dáng quyến rũ của Tống Ngọc Lan. Làm “mồi nhử” cho bọn buôn người bao năm, bà ta đã thấy không ít người đẹp, nhưng loại nhan sắc tự nhiên hoàn hảo như của Ngọc Lan thì đúng là hiếm có. Đôi mắt to long lanh, khuôn mặt xinh xắn cùng thân hình nóng bỏng... Bà ta không dám nghĩ tiếp nữa, sợ mình sẽ không kiềm chế nổi mà làm chuyện dại dột.

Bà ta vẫn không ngừng liếc nhìn, để ý theo dõi từng hành động của hai người. Khi thấy cả hai đi vào toa giường nằm thì bà ta bực tức phì một tiếng: “Chết tiệt, còn mua được cả vé giường nằm!”

Làm nghề này đã lâu, tiền không thiếu, nhưng muốn mua được vé giường nằm mà không có mối quan hệ thì phải trả thêm gấp đôi, gấp ba, khiến bà ta tiếc đứt ruột.

Cầm ấm nước nóng, bà ta trở về chỗ ngồi, thấy người đàn ông gầy gò bên cạnh đang dán mắt vào bộ n.g.ự.c của cô gái mới bị lừa, bà ta khó chịu đặt mạnh ấm nước xuống bàn nhỏ, liếc gã ta một cái đầy cảnh cáo: “Đừng quên đây là đâu. Kiềm chế một chút đi, đừng có làm bậy.”

“Con mụ c.h.ế.t tiệt này, xem ra lại ngứa da rồi hả? Còn dám lên mặt với tao!” Gã đàn ông thu tay về khỏi người cô gái kia, rồi giáng một bạt tai lên mặt người phụ nữ béo.

Bà ta vốn đã bực bội vì không dụ được Ngọc Lan, nên lập tức ăn miếng trả miếng, tát lại gã đàn ông kia không chút do dự: “Đừng tưởng mày còn có thể muốn đánh tao là đánh!”

Hai người bắt đầu xô xát ngay tại hành lang, khiến mọi người xung quanh vội vã né tránh.

Cô gái bị lừa đã tranh thủ giây phút hỗn loạn, cố gắng phát ra tiếng kêu cứu từ cổ họng. Nhưng cô ấy đã bị chuốc thuốc, đầu óc choáng váng, dù cố hết sức cầu cứu thì bên ngoài chỉ thấy đôi mắt cô ấy ngấn lệ, khuôn mặt lại không có biểu hiện gì, nên mọi người chỉ nghĩ rằng cô ấy là con của hai kẻ đang đánh nhau kia, lo lắng cho cha mẹ mình.

Lục Trạch Dân mua được hai vé giường nằm, vừa rồi anh chỉ dẫn Tống Ngọc Lan đến nhận chỗ.

Giờ đây, hai người quay lại toa cứng để lấy hành lý, thế là vô tình chứng kiến toàn bộ sự việc.

Khi Tống Ngọc Lan nhìn vào mắt cô gái đang cầu cứu, cô không thể không bước về phía trước. Cô gái đó không phải ai khác mà chính là Lý Anh, người cô đã từng gặp khi bán hàng ở chợ huyện Ngọc Lâm, người đã bị chồng cũ bạo hành!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-181.html.]

“Lý Anh, sao chị lại ở đây?” Giọng Tống Ngọc Lan chứa đựng sự ngạc nhiên và lo lắng, khiến cặp đôi đang đánh nhau dừng lại và quay sang nhìn cô.

Hai kẻ đó nhanh chóng liếc nhau rồi rút tay về như chạm phải điện.

Người phụ nữ béo vội vàng ngồi xuống bên cạnh Lý Anh, bắt đầu sửa lại mái tóc rối bù vì vừa bị đánh, đồng thời kéo Lý Anh ra sau lưng mình, che khuất tầm nhìn của Tống Ngọc Lan. Bà ta còn lẩm bẩm: “Đây là con tôi, không phải ai khác như cô nói đâu.”

Tống Ngọc Lan nhìn cảnh tượng trước mắt, trong lòng đầy nghi hoặc và bối rối.

Cô chưa từng gặp người nhà của Lý Anh nên không thể chắc chắn ngay được điều gì. Nhưng rõ ràng Lý Anh có điều gì đó rất lạ, mắt đẫm lệ mà không nói được lời nào.

Lục Trạch Dân đứng phía sau, ánh mắt sắc bén của anh nhanh chóng nhận ra hai kẻ này chính là bọn buôn người.

Không do dự, anh kéo Tống Ngọc Lan về phía mình, rồi rút ra tấm thẻ cảnh sát tạm thời mà anh từng được cấp khi còn làm việc ở Quảng Đông.

Điều bất ngờ là trước khi anh kịp mở miệng thì cặp đôi kia đã hoảng hốt quay người bỏ chạy.

Thấy vậy, Lục Trạch Dân lập tức ra đòn hiểm, chỉ trong vài phút ngắn ngủi, cả hai người đã bị anh khống chế nằm bẹp trên sàn, không thể nhúc nhích.

Cảnh sát trên tàu nhanh chóng xuất hiện và còng tay bọn chúng lại.

Trước đó, hai kẻ này đã chuốc thuốc mê Lý Anh, nghĩ rằng mọi chuyện sẽ êm xuôi. Nhưng vì không được mang theo thuốc có tác dụng mạnh khi lên tàu nên chúng chỉ dùng loại thuốc mê nhẹ, phải mất khoảng một giờ mới phát huy tác dụng hoàn toàn. Lý Anh thật sự rất may mắn, nếu không nhờ Tống Ngọc Lan và Lục Trạch Dân kịp thời cứu giúp thì kết cục của cô ấy có lẽ không tưởng tượng nổi.

Sau khi được gỡ dây trói ở tay chân thì mọi người mới nhìn thấy dây thừng bị ẩn ở chỗ tay chân của cô ấy. Lý Anh khóc nức nở, uống từng ngụm nước ấm từ tay Ngọc Lan và thuốc giải do cảnh sát tàu mang tới. Mười phút trôi qua, Lý Anh bắt đầu cảm thấy có chút sức lực và cố gắng nói chuyện, giọng nói tuy nhỏ nhưng vang khắp toa tàu yên tĩnh.

“Tôi là Lý Anh, tôi không hề quen biết bọn chúng!”

Loading...