Đoạt Lại Kịch Bản Nữ Chủ, Tôi Kiếm Tiền Đỗi PhóTra Nam - Chương 182

Cập nhật lúc: 2025-04-16 15:28:39
Lượt xem: 20

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lời khai của Lý Anh là bằng chứng không thể chối cãi. Người phụ nữ béo thở dài tuyệt vọng, không phản kháng nữa mà để cảnh sát dẫn đi.

Sau đó nhân viên tàu đã sắp xếp để Lý Anh được chuyển đến toa cùng với Tống Ngọc Lan và Lục Trạch Dân.

Trong toa giờ chỉ còn ba người. Lý Anh vẫn còn run rẩy, cô ấy gục đầu vào vai Tống Ngọc Lan khóc nức nở.

Lý Anh kể rằng sau khi ly hôn, cô ấy ra đi với hai bàn tay trắng. Cha mẹ cô ấy thương con gái, không muốn cô ấy tiếp tục cuộc hôn nhân đầy đau khổ nên không ngăn cản. Cảm thấy có lỗi với cha mẹ đã già nên cô ấy quyết định kiếm tiền bằng việc buôn bán ngoài chợ. Ban đầu, cha mẹ cô ấy phản đối, nhưng thấy cô ấy buôn bán thuận lợi, kiếm được kha khá nên họ cũng không nói thêm gì.

Nửa năm qua, Lý Anh kiếm được khoảng sáu vạn, nhưng người khác bắt đầu nhòm ngó. Cô ấy bị kẻ có thế lực chèn ép nên không còn dám buôn bán nữa.

Nhân dịp nghỉ lễ, cô ấy liền quyết định đi tới Bắc Kinh một chuyến, vừa để tham quan vừa tìm kiếm cơ hội mới.

Nhìn thấy bầu trời rộng lớn ở Bắc Kinh, Lý Anh cảm thấy chính mình lại có động lớn, lần này cô ấy tính toán đi khắp nơi dạo, nhìn xem có cơ hội kinh doanh khác hay không,

Trạm đầu tiên cô ấy chọn chính là Thượng Hải. Tuy nhiên, cô ấy đã rơi vào bẫy của bọn buôn người.

Nghĩ đến việc mình suýt bị bán đi, Lý Anh càng khóc dữ dội hơn.

Lục Trạch Dân thấy hai cô gái đều đang xúc động nên bước ra ngoài, để lại không gian riêng cho họ.

Ngọc Lan nhẹ nhàng vỗ về lưng Lý Anh, an ủi: “Ổn rồi, mọi chuyện đã qua. Chị cứ từ từ nghỉ ngơi, đợi khoẻ lại rồi tính tiếp.”

Lý Anh ngước lên, ánh mắt đầy biết ơn: “Cảm ơn em, nếu không có em thì chị...”

Ngọc Lan mỉm cười, lắc đầu: “Không cần cảm ơn đâu, chỉ là tình cờ thôi.”

Lý Anh ngượng ngùng, giọng run rẩy: “Sổ tiết kiệm của chị vẫn còn, nhưng bây giờ chị không dám ở một mình nữa.”

Tống Ngọc Lan hiểu Lý Anh đang cảm thấy không an toàn, liền nhẹ giọng đề nghị: “Nếu chị không ngại thì có thể đi cùng bọn em. Đợi chị khỏe lại rồi tính tiếp.”

Trong mắt Lý Anh ánh lên tia hy vọng: “Thật sao? Em sẽ không thấy phiền phức chứ?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-182.html.]

“Dĩ nhiên là không rồi.” Tống Ngọc Lan nhanh chóng đáp. “Chị cũng là nạn nhân, giúp chị là điều nên làm mà.”

Lý Anh xúc động đến rơi nước mắt; “Cảm ơn em, em tốt quá.”

Sau đó Lý Anh nhìn thấy vai áo của Tống Ngọc Lan ướt nhẹp vì nước mắt và... một chút nước mũi. “Xin lỗi nhé, chị làm bẩn áo của em rồi. Đến Thượng Hải chị sẽ mua cho em một chiếc mới.”

Ngọc Lan vẫy tay: “Có gì to tát đâu. Em có mang quần áo để thay, lát nữa thay ra là được.”

Lục Trạch Dân ở bên ngoài nghe thấy liền yên lặng kéo cửa toa xe lại.

Suốt đêm, Lý Anh cứ tỉnh rồi lại khóc, khóc mệt rồi lại ngủ, thi thoảng còn mở mắt kiểm tra xem Tống Ngọc Lan có còn ngồi bên cạnh mình không. Trông cô ấy thật giống một người từng trải qua tổn thương nặng nề, trở nên cảnh giác với mọi thứ xung quanh, giống như câu “một lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng”.

Thấy vậy, Tống Ngọc Lan khẽ thở dài, rồi quay sang nhỏ giọng bàn bạc với Lục Trạch Dân: “Cô ấy như thế này chắc phải đi cùng chúng ta suốt hành trình rồi.”

Lục Trạch Dân nhẹ nhàng siết tay Ngọc Lan trong bóng tối, ngón tay khẽ lướt qua khớp ngón tay cô, tạo cảm giác ngưa ngứa, ấm áp. “Em quyết định là được, anh luôn ủng hộ em.”

Ngọc Lan hơi ngạc nhiên, nhớ lại cuộc trò chuyện qua điện thoại lúc trưa.

“Thế còn việc nhà anh có chuyện thì sao? Không phải nói có việc quan trọng à?”

Lục Trạch Dân ghé sát tai Tống Ngọc Lan, giọng trầm thấp, ấm áp: “Anh lo tiền trong tài khoản không đủ cho em dùng, việc ở nhà đang dở nhưng anh bỏ ngang để mang thêm tiền cho em dùng. Kết quả là lỡ mất lúc em lên tàu, không yên tâm để em đi một nên anh vội theo em luôn.”

Mùi hương thanh mát từ người Lục Trạch Dân khiến Tống Ngọc Lan bất giác chìm đắm trong bầu không khí dịu dàng mà anh tạo ra. Sống qua hai kiếp, giờ cô mới thực sự hiểu vì sao trên đời này lại có những người đắm chìm vào tình yêu mà quên hết mọi thứ.

Đẹp trai, giàu có, tài giỏi, và yêu cô một cách chân thành không chút do dự. Với những điều đó thì ai mà chẳng dễ dàng “đổ gục”?

Lục Trạch Dân nhẹ nhàng đặt đầu Tống Ngọc Lan lên vai mình. “Em tranh thủ ngủ một lát đi, còn khoảng hai tiếng nữa tàu sẽ tới ga. Lý Anh chắc cũng không tỉnh lại sớm đâu, nếu cô ấy dậy thì anh sẽ gọi em.”

Ngọc Lan cũng đã mệt mỏi cả đêm, cô dựa vào bờ vai rắn rỏi của Lục Trạch Dân rồi dần dần chìm vào giấc ngủ.

Khi ánh sáng ban mai le lói từ phía chân trời xa xôi, bầu trời dần hiện lên sắc trắng nhạt, giống như một bức tranh thiên nhiên tĩnh lặng và tuyệt đẹp. Tia nắng đầu tiên xuyên qua tầng mây chiếu xuống, len lỏi qua ô cửa sổ toa tàu, nhẹ nhàng rọi vào gương mặt của Tống Ngọc Lan lúc này vẫn đang dựa vào vai Lục Trạch Dân.

Loading...