Lục Trạch Dân cảm nhận được sự thay đổi của ánh sáng, anh lập tức giơ tay lên che trước mặt Tống Ngọc Lan, lo sợ tia nắng mạnh có thể làm cô bị chói mắt mà tỉnh giấc.
Lúc này, Lý Anh đột nhiên tỉnh dậy từ một cơn ác mộng. Cô ấy thở hổn hển, mồ hôi lạnh chảy đầy trán, trái tim đập loạn xạ. Cảm giác hoảng loạn tràn ngập khiến cô ấy vô thức muốn tìm Tống Ngọc Lan để được an ủi.
Ánh mắt Lý Anh nhanh chóng dừng lại ở góc toa, nơi Tống Ngọc Lan đang ngả đầu lên vai Lục Trạch Dân. Hình ảnh hai người bình yên bên nhau, Lục Trạch Dân dịu dàng che mắt Tống Ngọc Lan khỏi ánh sáng mặt trời, còn Tống Ngọc Lan thì ngủ ngon lành, khuôn mặt cả hai ánh lên niềm hạnh phúc ngọt ngào.
Lý Anh không thể không ngẩn người khi chứng kiến cảnh ấy, trong lòng dâng lên một cảm giác vừa ngưỡng mộ, vừa xúc động.
Khoảnh khắc ấy, thời gian như ngưng đọng lại, cả toa tàu tràn ngập một bầu không khí ấm áp và lãng mạn.
Lý Anh khẽ nhíu mày, những hình ảnh này cô ấy từng trải qua khi còn yêu chồng cũ. Nhưng sau khi kết hôn, cuộc sống chỉ toàn là mớ hỗn độn đầy chán nản, khiến cho những khoảnh khắc lãng mạn như thế này càng trở nên châm biếm.
Cô ấy tự nhiên nghĩ rằng Lục Trạch Dân cũng không khác gì chồng cũ của mình, chỉ khác ở vẻ ngoài đẹp trai hơn. Vì Tống Ngọc Lan là ân nhân cứu mạng của cô ấy nên Lý Anh không muốn thấy cô phải bước vào con đường đau khổ giống mình.
Khi đến Thượng Hải, Tống Ngọc Lan dự định tìm một nhà khách an toàn gần đồn công an để cho Lý Anh nghỉ ngơi, vì sợ cô ấy thiếu cảm giác an toàn. Hôm nay lịch trình của Tống Ngọc Lan khá đầy, còn Lý Anh vừa trải qua cú sốc lớn nên cô nghĩ rằng Lý Anh cần được nghỉ ngơi.
Thế nhưng Lý Anh yếu ớt nài nỉ muốn ở lại bên cạnh Tống Ngọc Lan, vì chỉ khi ở cạnh Tống Ngọc Lan thì cô ấy mới cảm thấy an toàn.
Suốt cả ngày, mỗi khi Tống Ngọc Lan và Lục Trạch Dân nói chuyện với nhau được đôi ba câu thì Lý Anh lại lên tiếng kêu mình đau đầu, dựa vào Tống Ngọc Lan để cản trở hai người tiếp xúc quá nhiều.
Tống Ngọc Lan chỉ nghĩ rằng Lý Anh thực sự không khỏe nên đã kết thúc hành trình sớm, vậy nên không mua được gì cả.
Lục Trạch Dân thì lại nhận ra điều khác thường. Ánh mắt của Lý Anh nhìn anh đầy sự đề phòng và căm ghét. Nghĩ lại thì đây có lẽ là lần đầu tiên họ gặp nhau, anh đâu có đắc tội gì với cô ấy chứ?
Rõ ràng anh đã cứu cô ấy cơ mà!
Hơn nữa, dường như Tống Ngọc Lan không nhận ra rằng Lý Anh đang giả vờ. Suốt cả ngày, cô chỉ nói với anh chưa tới mười câu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-183.html.]
Lục Trạch Dân vốn không phải là người dễ dàng chịu thiệt, nên khi trở về nhà khách, càng nghĩ anh càng muốn làm rõ chuyện này. Thật vất vả anh mới có chuyến đi riêng tư với bạn gái, không thể để Lý Anh phá hỏng được.
Lý Anh không ngờ rằng Lục Trạch Dân lại trực tiếp hỏi thẳng cô ấy!
Tống Ngọc Lan cũng bắt đầu cảm thấy thái độ của Lý Anh có gì đó không đúng.
Lý Anh di chuyển lại gần Tống Ngọc Lan và nhỏ giọng giải thích: “Em còn nhớ chồng cũ của chị không?”
Tống Ngọc Lan gật đầu: “Ừ, nhớ.”
“Trước đây chồng cũ của chị cũng đối tốt với chị như cách cậu ấy đối xử với em. Nhưng sau khi kết hôn thì cuộc sống của bọn chị chỉ toàn là mớ hỗn độn. Em còn nhớ vụ chiếc áo lông không?... Em là ân nhân của chị nên chị không muốn thấy em cũng bị tổn thương như chị.” Giọng Lý Anh nhỏ dần, đầu cúi xuống, cô ấy tiếp tục với giọng nói như khuyên nhủ:
“Đàn ông dù xấu hay đẹp cũng đều không đáng tin.”
Tống Ngọc Lan không ngờ rằng lý do lại là như vậy, cô bất giác mỉm cười nhìn Lục Trạch Dân, thấy anh ngơ ngác, rõ ràng cũng không ngờ lý do lại là thế.
Tống Ngọc Lan nhẹ nhàng ôm lấy vai Lý Anh: “Em hiểu ý chị, nhưng công bằng mà nói thì không phải ai cũng giống chồng cũ của chị. Trên đời này vẫn còn nhiều người tốt. Không thể vì một vài người xấu mà đánh đồng tất cả.”
“Chị cũng có ý tốt, nhưng em nghĩ rằng chị không thể can thiệp vào cuộc sống của em được.”
Lý Anh im lặng, đôi vai chùng xuống: “Chị hiểu rồi, là chị lo chuyện bao đồng.”
Tống Ngọc Lan lắc đầu: “Không phải đâu, chị cũng chỉ đang nhắc nhở em thôi mà. Sau này, khi em với anh ấy có mâu thuẫn thì em sẽ biết yêu thương bản thân trước, nhưng cách chị nhắc nhở không đúng. Chị có thể khuyên em, nhưng đừng ngăn cản em.”
Lý Anh nghe vậy thì khẽ gật đầu, ánh mắt lộ ra chút hoang mang. Cô ấy là con một trong gia đình, được cha mẹ yêu thương nhưng họ chưa từng dạy cô ấy cách phân biệt người tốt hay xấu.
Năm cô 18 tuổi, cô ấy gặp được người chồng cũ, người đã khéo léo dệt nên giấc mơ đẹp cho cô ấy. Nhưng khi kết hôn thì cô ấy mới phát hiện đó chỉ là một chiếc bẫy.
Sau khi Lý Anh thoát khỏi hố lửa đã dần dần nhận ra sự tàn nhẫn của lòng người và trở nên cực kỳ cảnh giác với đàn ông. Nhưng với kinh nghiệm xã hội còn ít ỏi, rời khỏi huyện Ngọc Lâm, cô ấy lại gặp phải một nhóm buôn người, suýt chút nữa đã hủy hoại cả cuộc đời mình.