Hiện tại, Lý Anh coi Tống Ngọc Lan như chiếc phao cứu sinh duy nhất của cô ấy.
“Ngọc Lan, em có thể làm bạn với chị được không?” Trong mắt Lý Anh, Tống Ngọc Lan vừa xinh đẹp, thông minh lại vừa có khả năng. Không chỉ đỗ vào một trường đại học danh tiếng mà còn giỏi kiếm tiền từ việc bán hàng. Video về bài phát biểu của Tống Ngọc Lan tại đại học Thanh Hoa đã được chiếu ở buổi khai giảng của trường Nhất Trung, giờ đây ai ở huyện Ngọc Lâm cũng biết Tống Ngọc Lan cả!
Trong lòng Lý Anh chỉ có một suy nghĩ: nếu mình không đủ thông minh thì đi theo người thông minh như Tống Ngọc Lan chắc chắn sẽ không sai.
Tống Ngọc Lan không biết suy nghĩ trong lòng Lý Anh, nhưng cô có thể nhìn ra được sự chân thành trong ánh mắt của Lý Anh, không có chút toan tính nào.
“Được thôi, chúng ta là bạn” Tống Ngọc Lan cười nhận lời.
Lúc này, Lục Trạch Dân đã sớm rời khỏi phòng, tâm trạng tốt hơn nhiều từ khi Tống Ngọc Lan đứng ra nói giúp anh. Anh đi tới nhà ăn của nhà khách để mua cơm.
Ngày hôm sau, hành trình trở nên suôn sẻ hơn. Mặc dù Lý Anh vẫn đi cùng nhưng cô ấy chỉ im lặng quan sát và lắng nghe chứ không nói nhiều. Lý Anh nhìn Tống Ngọc Lan đàm phán với các cửa hàng, mua sắm các thiết bị và nguyên liệu.
Tống Ngọc Lan tìm thấy những mẫu máy trộn và lò nướng mới nhất, đều là hàng nhập khẩu, có thể làm tới 400 chiếc bánh mì một lúc, hoặc chia thành 200 chiếc để nướng riêng. Giá cả tất nhiên không hề rẻ, mỗi bộ lên tới 8.000 đồng. Tuy nhiên, những máy như máy làm đậu nành hay máy ép trái cây lại không đắt lắm, loại tốt cũng chỉ khoảng một trăm đồng. Thấy Tống Ngọc Lan sảng khoái chi tiền, chủ cửa hàng liền hào phóng tặng cho cô luôn.
Sau khi để lại địa chỉ cho cửa hàng để giao hàng lên tàu vào ngày mai, họ vội vã tới nhà máy đèn vào buổi chiều, nhưng nhà máy đã đóng cửa. Không muốn tới cửa hàng bán lẻ, Tống Ngọc Lan quyết định đi dạo quanh các trung tâm thương mại ở Thượng Hải.
Thời điểm này, Thượng Hải đã phát triển chẳng kém gì so với thời hiện đại, các tiệm bánh ngọt cao cấp và sang trọng cũng đã xuất hiện. Tống Ngọc Lan mua hai túi bánh mì lớn và quay trở lại nhà khách.
Tối đó, cô bàn với Lục Trạch Dân về việc mua vé tàu cho ngày mai, vì sáng hôm sau họ còn phải mua đèn, ít nhất cũng phải mất khoảng hai tiếng.
Lý Anh cũng bày tỏ mong muốn theo Tống Ngọc Lan trở về Bắc Kinh. Cô ấy rút từ túi ra 500 đồng, đưa cho Lục Trạch Dân và nói: “Tôi dự định đến Bắc Kinh xem có cơ hội kinh doanh nào phù hợp không. Chi phí đi lại để tôi lo, coi như cảm ơn hai người đã cứu mạng tôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-184.html.]
Lục Trạch Dân không nhận tiền mà quay sang nhìn Tống Ngọc Lan, như muốn hỏi ý kiến cô.
Tống Ngọc Lan nhìn Lý Anh và thở dài: “Hôm nay trông chị đã khá hơn rồi, nhưng em phải nói thật, làm ăn ở Bắc Kinh không dễ. Bọn em ở Bắc Kinh vì không còn cách nào khác, nhưng nếu chị có tiền thì xuống miền Nam làm ăn chắc chắn sẽ kiếm được nhiều hơn.”
Lý Anh biết rằng mình đang làm phiền người khác, nhưng cô ấy cũng hiểu mình không đủ thông minh. Nếu xuống miền Nam một mình, không biết cô ấy có thể sống sót trở về hay không.
“Em biết chị đang suy nghĩ gì. Vụ bắt cóc vừa rồi chỉ là một sự cố bất ngờ, thực tế thì đất nước mình vẫn rất an toàn. Hơn nữa, chị có tiền, hoàn toàn có thể thuê vệ sĩ chuyên nghiệp để bảo vệ mình.”
Lý Anh buồn bã cúi đầu: “Chị không muốn kiếm thật nhiều tiền, chỉ muốn tìm việc gì đó để làm thôi.”
“Thế còn bố mẹ chị thì sao? Họ vẫn ở Ngọc Lâm, nếu chị lên Bắc Kinh một mình thì họ sẽ lo lắng lắm đấy.”
Nghe đến đây, Lý Anh bật khóc nức nở: “Bố mẹ chị chỉ có mình chị. Họ bị họ hàng coi thường, chèn ép. Nếu không vì công việc ổn định thì họ đã rời khỏi Ngọc Lâm lâu rồi. Giờ có cơ hội, chị muốn lên Bắc Kinh trước, sau này khi họ nghỉ hưu thì sẽ đưa họ lên đây ở cùng.”
Tống Ngọc Lan thở dài trong lòng, cảm giác như mình đang tự chuốc lấy rắc rối. Cô là người sợ phiền phức nhất, nhưng cũng không thể bỏ mặc người ta. Sau khi suy nghĩ một lát, cô liền nhắc nhở:
“Nhưng em nói trước, em còn đang học đại học, mỗi tuần chỉ về nhà một lần. Em cũng có rất nhiều việc phải làm, nên không thể dành nhiều thời gian cho chị được đâu.”
Trong mắt Lý Anh, điều này có nghĩa là Tống Ngọc Lan đã đồng ý, cô ấy lập tức nở nụ cười rạng rỡ: “Không sao, chỉ cần ở cùng thành phố với em là chị an tâm rồi.”
Tống Ngọc Lan đành thỏa hiệp, ra hiệu cho Lục Trạch Dân nhận 500 đồng từ Lý Anh để mua vé tàu.
Lý Anh vui vẻ đưa cho Tống Ngọc Lan chiếc túi mà cô ấy đã mang theo suốt cả ngày, cười nói: “Khi đi vệ sinh, chị đi ngang qua một cửa hàng quần áo nữ rất đẹp. Trước đó chị đã làm bẩn quần áo của em. Biết em bận rộn nên chị chọn đại hai chiếc áo khoác, cảm thấy sẽ hợp với em. Em thử xem có thích không nhé?”