Đoạt Lại Kịch Bản Nữ Chủ, Tôi Kiếm Tiền Đỗi PhóTra Nam - Chương 197

Cập nhật lúc: 2025-04-16 15:29:11
Lượt xem: 23

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9ABI0AOJHL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đoạn Giai Giai đã thích Lục Trạch Dân từ nhỏ, đặc biệt là vì vẻ ngoài nổi bật của anh. Khi lớn lên anh dần trở thành vua trong đám trẻ ở đại viện, rất nhiều đứa trẻ khác đều nghe theo lời anh.

Vào thời kỳ thanh xuân, khi Đoạn Giai Giai bị bắt nạt ở trường, chính Lục Trạch Dân đã dẫn đầu một nhóm bạn đứng ra bảo vệ cô ta. Dù lúc đó anh nhỏ hơn cô ta ba tuổi và thấp hơn cô ta nửa cái đầu, nhưng hình ảnh nhỏ bé kiên định của anh đứng chắn trước mặt cô ta đã mang lại cho cô ta cảm giác an toàn vô bờ bến.

Từ khoảnh khắc ấy, cô ta không còn che giấu tình cảm của mình nữa. Mọi người trong khu đều biết về tình cảm của cô ta dành cho Lục Trạch Dân.

Cô ta đã dự định chờ đến khi Lục Trạch Dân đủ 18 tuổi sẽ tỏ tình, nhưng ai ngờ được rằng anh lại đột ngột đi tới Bạch Sa, chuyến đi ấy kéo dài hơn ba năm.

Cuối cùng khi nghe được tin anh trở về Bắc Kinh thì anh lại mang theo một cô bạn gái!

Cô ta đã chờ đợi trong lặng thầm suốt bao năm qua, sao anh có thể xem cô ta như không tồn tại như vậy? Sao anh có thể phụ lòng cô ta một cách phũ phàng như thế?

Chu Huệ đã hứa rằng chỉ cần Lục Trạch Dân trở về thì họ sẽ đính hôn cơ mà!

Đoạn Giai Giai cắn chặt răng, cố gắng kìm nén nước mắt không rơi xuống. Cô ta chỉnh lại áo khoác da, chân đã tê cứng sau thời gian dài đứng đợi. Khi cô ta vừa định bỏ cuộc thì trong màn nước mắt mờ ảo, cô ta nhìn thấy một dáng người cao lớn đang từ từ bước lại gần.

Trực giác mách bảo cô ta rằng người đó chính là Lục Trạch Dân!

Đoạn Giai Giai vội vàng chạy tới, như sắp ngã xuống. Trong đầu cô ta, hình ảnh lý tưởng là mình sẽ lao vào vòng tay ấm áp của Lục Trạch Dân, kể cho anh nghe tất cả những gì cô ta đã chịu đựng và nhớ nhung suốt bao năm qua.

Cô ta muốn nói với anh rằng những lời đồn đại không quan trọng, chỉ cần cuối cùng cô ta được gả cho anh thì những thứ khác đều không đáng bận tâm. Dù sao thì có người đàn ông nào mà chẳng có vài mối quan hệ bên ngoài chứ?

Nhưng thực tế lại hoàn toàn khác xa với tưởng tượng của cô ta.

Lục Trạch Dân không hề dang tay đón cô ta, mà chỉ liếc nhìn cô ta một cái lạnh lùng rồi lướt qua.

Không có niềm vui khi gặp lại, không có mong chờ, không có tình cảm nào trong mắt anh cả. Cái nhìn dành cho cô ta chỉ là sự xa lạ. Cô ta không thể chấp nhận sự thật này, liền hét lên trong đau khổ và giận dữ: “Đứng lại!”

Lục Trạch Dân nghe thấy tiếng hét liền dừng lại, chậm rãi quay người lại, nhìn cô ta với ánh mắt khó hiểu: “Chúng ta quen nhau sao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-197.html.]

Đoạn Giai Giai không thể tin nổi, cô ta chỉ vào mình: “Anh đang đùa với em à?”

Lục Trạch Dân nhìn cô ta từ đầu đến chân dưới ánh đèn đường mờ ảo, cảm thấy có chút quen thuộc, nhưng ký ức về cô ta rất mờ nhạt, thậm chí anh còn không nhớ nổi tên cô ta.

Anh lắc đầu: “Tôi không quen cô.” Nói xong, anh lại quay lưng đi tiếp.

Nước mắt của Đoạn Giai Giai cuối cùng cũng không kìm lại được mà tuôn rơi như mưa.

“Anh Trạch Dân, sao anh có thể quên em được chứ? Em là Đoạn Giai Giai mà!” Cô ta khóc nức nở.

Lục Trạch Dân khựng lại. Đoạn Giai Giai? Cô gái trước mặt chính là Đoạn Giai Giai, người mà Chu Huệ luôn muốn anh đính hôn cùng sao?

Ánh mắt anh càng trở nên lạnh lùng: “Xin lỗi, chúng ta không quen nhau.”

“Sao anh có thể như vậy? Chúng ta lớn lên cùng nhau, chỉ vì anh rời đi vài năm mà anh đã quên em sao?” Đoạn Giai Giai đau lòng đến tột cùng.

Lục Trạch Dân chỉ cảm thấy cô gái này thật kỳ quặc, thảo nào có thể hợp ý với mẹ anh. Không nói tới ký ức của anh về cô ta quá mờ nhạt, sao họ có thể lớn lên cùng nhau chứ?

Hiện tại anh là người đã có bạn gái rồi, phải giữ mình trong sạch.

Đoạn Giai Giai đứng ngoài sân, cố ý nói ra những lời dễ gây hiểu lầm như thế để gây ra những tin đồn thất thiệt về anh sao?

Anh không dám tưởng tượng nếu Ngọc Lan biết chuyện, liệu cô có muốn chia tay anh không...

Ngay lập tức, Lục Trạch Dân lùi lại một bước dài, tạo ra khoảng cách giữa mình và Đoạn Giai Giai, gương mặt lạnh lùng: “Tôi nói lại một lần nữa, tôi không quen cô. Hơn nữa nhìn cô cũng gần 30 tuổi rồi, lớn lên cùng nhau á? Tôi mới 22 thôi, cô nhận nhầm người rồi.”

“Em chưa tới 30 tuổi, năm nay em mới 25 tuổi thôi, năm em học lớp 9 anh còn cứu em, anh quên rồi sao?” Đoạn Giai Giai không thể tin nổi Lục Trạch Dân thực sự không nhớ mình, chất vấn anh.

“Lớp 9? Khi đó tôi mới học lớp 7, tôi không nhớ có chuyện như vậy. Nhưng tôi nhớ rõ ràng lúc đó có người bắt nạt Hạ Lập nên tôi mới ra tay giúp cậu ấy trả thù.” Lục Trạch Dân cau mày, cố gắng nhớ lại, nhưng hoàn toàn không có ấn tượng gì về việc từng cứu Đoạn Giai Giai.

Loading...