Đột nhiên, Đoạn Giai Giai nhớ lại mọi chuyện một cách rõ ràng.
Nhà cô ta nằm đối diện nhà Hạ Lập, cô ta và Hạ Lập thường chơi chung với nhau từ bé. Hôm đó cô ta đi đưa vở cho Hạ Lập thì bị người khác đẩy ngã.
Người đó không chịu xin lỗi, Hạ Lập mới chạy đi gọi Lục Trạch Dân đến...
Đoạn Giai Giai cắn chặt môi, ấm ức nói: “Nhưng anh cũng đã cứu em, sao anh có thể quên em được?”
Lục Trạch Dân không muốn đôi co với cô ta thêm nữa, anh quay người bước đi với những bước chân dài, không quan tâm đến lời cô ta nói.
Đoạn Giai Giai vội vã chạy theo, không chịu buông tha: “Dì Chu đã nói sau khi anh về thì chúng ta sẽ đính hôn, anh biết chuyện này không?” Cô ta vừa dứt lời thì Lục Trạch Dân đã đột ngột dừng lại, như bị đóng băng giữa đường.
Đoạn Giai Giai không lường trước được phản ứng này, nên không kịp dừng lại, va mạnh vào lưng Lục Trạch Dân và ngã ngửa ra sau.
Phản xạ đầu tiên của cô ta là vươn tay ra để níu lấy Lục Trạch Dân, hy vọng giữ được thăng bằng. Nhưng Lục Trạch Dân né sang một bên, khiến tay cô ta chới với, cả người mất thăng bằng và ngã xuống đất. Tay cô ta bị trầy xước, m.á.u bắt đầu rỉ ra.
Dù đau đớn nhưng Đoạn Giai Giai vẫn ngẩng đầu lên, đôi mắt tràn đầy uất ức nhìn Lục Trạch Dân: “Tại sao anh không kéo em lên?”
Lục Trạch Dân nheo mắt, nhìn Đoạn Giai Giai ngồi trên đất, khóe miệng nhếch lên một nụ cười mỉa mai: “Cô lớn hơn tôi ba tuổi mà còn gọi tôi là anh? Cô đang cố làm nũng đấy à?” Giọng nói của anh lạnh lùng và đầy vẻ chế giễu.
Sau đó, ánh mắt anh trở nên nghiêm nghị, anh lên tiếng cảnh cáo: “Tôi nói rõ ràng cho cô biết, giữa tôi và cô không có gì hết. Ai hứa hẹn chuyện đính hôn với cô thì cô hãy đi tìm người đó. Chu Huệ không thể quyết định cuộc đời tôi đâu.”
“Hơn nữa, tôi đã có bạn gái rồi, cô đừng có bất kỳ hy vọng gì về tôi nữa.” Nói xong, anh liền quay người bỏ đi, để lại Đoạn Giai Giai ngồi bệt dưới đất với vẻ bối rối và thất vọng.
Cô ta không thể hiểu nổi tại sao Lục Trạch Dân lại lạnh lùng với mình như vậy. Chẳng lẽ anh thực sự đã quên hết những kỷ niệm giữa họ?
Đoạn Giai Giai siết chặt nắm đấm, thầm hứa với bản thân rằng cô ta sẽ không dễ dàng từ bỏ.
Cô ta có gia thế tốt, nhan sắc xinh đẹp, lớn hơn ba tuổi thì sao chứ? Người ta vẫn nói lớn hơn ba tuổi là tốt mà.
Cô ta chắc chắn sẽ tìm cách quay trở lại trong cuộc đời của Lục Trạch Dân, để anh dần dần nhớ lại cô ta.
Dù phải trả giá bao nhiêu thì cô ta cũng phải chứng minh cho anh thấy rằng cô ta mới là người xứng đáng với anh nhất.
Còn Tống Ngọc Lan chỉ là một kẻ tầm thường, không có gì đáng lo cả.
Ở Bắc Kinh này, nơi mà một cái gậy có thể đánh bảy cán bộ thì gia thế mới là yếu tố quyết định, đó chính là lợi thế của Đoạn Giai Giai!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-198.html.]
---
“Ắt xì! Ắt xì!” Tống Ngọc Lan hắt xì hai cái liên tiếp, đặt túi xách lên bàn và dụi cái mũi đang ngứa.
Khương Nam lo lắng đến gần: “Thời tiết ở Bắc Kinh sắp vào đông rồi, sao cậu lại mặc áo mỏng thế, cảm lạnh rồi đấy, may mà tớ có thuốc, để tớ lấy cho cậu vài gói thuốc cảm uống trước cho khỏi bị ốm.”
“Có lẽ là vì buổi chiều tớ mặc váy mỏng quá, cảm ơn cậu đã quan tâm nhé, Nam Nam.”
“Chiều nay hẹn hò thế nào rồi?” Khương Nam vừa đưa thuốc cho Tống Ngọc Lan vừa hỏi. Đúng lúc này, Lý Vũ bước vào cửa, nghe thấy từ “hẹn hò” liền vội vàng tiến lại gần, không kịp đặt túi đồ xuống đã tò mò hóng hớt.
“Có hẹn hò sao? Ai hẹn hò vậy? Ngọc Lan, cậu hẹn hò với ai thế?”
Ôn Tình và Tần Đa Nhạc vừa đi lấy nước về cũng tham gia vào cuộc trò chuyện.
Cả đám bắt đầu sôi sục vì sự tò mò.
Tống Ngọc Lan dùng khăn giấy lau mũi, rồi mỉm cười nói: “Tất nhiên là hẹn hò với bạn trai chứ còn ai nữa.”
“Cậu có bạn trai rồi! Sao không nói cho bọn mình biết, có còn coi chúng mình là bạn không đây!” Tần Đa Nhạc ngạc nhiên đến mức đặt cái bình nước xuống, kéo ghế ngồi cạnh Ngọc Lan, giả vờ làm ra vẻ giận dỗi.
Thấy Tần Đa Nhạc hành động như vậy, Ôn Tình và Lý Vũ cũng làm theo.
Tống Ngọc Lan khẽ chạm tay lên trán từng người, mỉm cười nói: “Mình có bạn trai từ lâu rồi, chỉ là dạo này bận quá, mà chúng mình cũng mới quen nhau chưa lâu, đâu thể cầm loa mà rao chuyện có bạn trai khắp nơi được.”
“Chính xác!” Khương Nam thản nhiên đáp lại.
“Khương Nam cũng biết à? Bạn trai cậu là người cùng quê với Khương Nam à?” Lý Vũ tò mò hỏi.
“Không, anh ấy là người Bắc Kinh. Nhưng mình không thể nói quá nhiều, anh ấy có thân phận khá đặc biệt.” Tống Ngọc Lan nghiêm túc nhìn mọi người, cố ý tạo chút bí ẩn.
Nhìn vẻ mặt chân thành của Tống Ngọc Lan, cả nhóm biết cô không đùa giỡn, liền chuyển sang chủ đề khác.
“Chắc học trưởng Trương Dương sẽ phải khóc thầm trong nhà vệ sinh rồi đấy.” Tần Đa Nhạc trêu chọc.
“Chưa kể đến Vương Tử Nhạc ở lớp 2 và Lưu Xương ở lớp trên nữa.”
“Đúng rồi, còn các anh chàng trong lớp mình, cứ tưởng gần gũi với cậu là sẽ có cơ hội!”
Cả phòng bật cười rộn ràng, ai nấy đều tỏ vẻ tiếc nuối thay cho những nam sinh trong trường.