Đoạt Lại Kịch Bản Nữ Chủ, Tôi Kiếm Tiền Đỗi PhóTra Nam - Chương 200

Cập nhật lúc: 2025-04-16 15:29:21
Lượt xem: 27

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7V37XoD2TV

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ôn Tình từ bàn học ngẩng đầu lên, nhìn những giọt mưa lăn trên cửa sổ, nói: “Lần đầu các cậu đến Bắc Kinh phải không? Bắc Kinh bước vào mùa đông là nhiệt độ tụt thẳng luôn đấy. Sáng mai nhớ mặc thêm quần áo, mỗi khi trời trở lạnh kiểu này thì rất nhiều người bị cảm đấy.”

“Thời tiết thế này mà vẫn phải dậy sớm đi học thì thật là khổ mà!” Giọng nói uể oải của Lý Vũ vang lên từ trong chăn.

“Thôi nào, gần đây điểm chuyên cần của cậu toàn do Ngọc Lan giúp cậu lấy đấy chứ!” Tần Đa Nhạc ném một cái gối về phía Lý Vũ, rồi nói tiếp: “Sao hôm nay cậu về sớm mà chẳng chịu học, cứ chui rúc trong chăn thế?”

Lý Vũ thò cái đầu lông xù ra khỏi chăn: “Tớ vừa đến kỳ kinh nguyệt, gặp đúng lúc trời trở lạnh, lại chẳng mang theo quần áo ấm, chỉ còn cách nằm trong chăn cho ấm thôi. Cảm ơn Ngọc Lan vì đã giúp tớ điểm danh nhé! Không biết khi nào Thanh Hoa mới bắt đầu bật lò sưởi nữa.”

Tống Ngọc Lan nghe vậy liền bước tới, thấy mặt Lý Vũ đỏ ửng bất thường, cô nhanh chóng sờ tay lên trán bạn: “Cậu bị sốt rồi đấy, người nóng như lửa vậy!”

Khương Nam là người ở ký túc xá lâu dài, cô ấy nhanh chóng lục trong tủ tìm ra một chiếc áo khoác lông trắng dài đến đầu gối mà cô ấy từng mua ở quầy hàng của Tống Ngọc Lan. “Lý Vũ, cậu mặc tạm áo của mình để giữ ấm trước đã, mình còn có thuốc, để mình pha cho cậu uống.”

Ôn Tình và Tần Đa Nhạc đặt sách xuống, lục tìm trong tủ quần áo của mình mấy chiếc áo dày, nhưng không chiếc nào ấm áp bằng áo lông mà Khương Nam đang cầm. Cuối cùng, cả hai đành từ bỏ việc tìm kiếm.

Sau khi Lý Vũ uống thuốc và mặc áo lông của Khương Nam thì cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, cô ấy khẽ xoa mũi rồi đề nghị: “Mình nghĩ mọi người cũng nên uống chút thuốc để phòng ngừa trước.”

Tần Đa Nhạc lo lắng nhìn đồng hồ đeo tay: “Sao Chiêu Đệ còn chưa về? Trời mưa to thế này, không biết cô ấy có mang ô không?”

Vừa dứt lời, Dương Chiêu Đệ đã xuất hiện ở cửa ra vào, toàn thân ướt đẫm. Tóc ngắn của cô ấy dán sát vào hai bên thái dương, môi tím tái vì lạnh, cả người không ngừng run rẩy.

“Chiêu Đệ!” Tần Đa Nhạc lập tức chạy tới đỡ cô ấy.

“Cậu không mang ô sao? Sao lại để ướt sũng thế này, nhanh thay đồ ra rồi dùng nước nóng lau người đi.”

Dù không thân thiết lắm với Dương Chiêu Đệ, nhưng mấy cô gái trong phòng cũng không thể làm ngơ. Khương Nam vội vã lấy ra một chiếc áo bông đen từ đáy tủ.

Tống Ngọc Lan hỏi qua những người còn lại rồi giữ lại chút nước nóng trong ấm để pha thuốc cho Dương Chiêu Đệ. Phần nước còn lại thì đổ ra chậu để cô ấy ngâm chân và lau người.

Dương Chiêu Đệ thực sự muốn từ chối sự giúp đỡ của mọi người, nhưng cơn choáng váng trong đầu khiến cô ấy không đủ sức nói lời từ chối. Cô ấy đành mặc kệ để Tần Đa Nhạc thay đồ giúp mình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-200.html.]

Trong lúc Tống Ngọc Lan và Ôn Tình dùng khăn nóng lau người cho Dương Chiêu Đệ, đầu óc cô ấy dần trở nên tỉnh táo hơn, nhưng cơ thể vẫn vô lực. Cô ấy chỉ có thể bất lực nhìn các bạn trong phòng bận rộn giúp đỡ mình.

Chầm chậm, trong mắt Dương Chiêu Đệ, hình ảnh của hai người đang chăm sóc cô ấy dần biến thành những bóng dáng của hai bà lão tóc bạc phơ. Lòng cô ấy dâng lên cảm giác nhói đau, miệng không tự chủ khẽ thì thầm: “Bà ơi…”

Tần Đa Nhạc nghe thấy thế liền thở dài thật sâu, rồi ôm chặt lấy Dương Chiêu Đệ thêm chút nữa.

Sau khi Khương Nam cho Dương Chiêu Đệ uống thuốc, Tống Ngọc Lan đề nghị: “Trời mưa lớn thế này, chăn lại mỏng, hay tối nay chúng ta ngủ ghép hai người một giường, sáng mai là thứ sáu rồi, có kỳ nghỉ cuối tuần.”

“Được thôi!”

Mọi người đều tán đồng.

Dương Chiêu Đệ bị sốt cao, Tần Đa Nhạc mở tủ đồ của cô ấy ra, chỉ thấy có hai chiếc áo phông trắng ngắn tay, hai chiếc áo khoác và một chiếc áo bông vá chằng vá đụp.

Tần Đa Nhạc lại thở dài thêm lần nữa, lấy một bộ quần áo lót trong tủ của mình cho Dương Chiêu Đệ mặc vào, rồi khoác lên người cô ấy chiếc áo lông dài mà Khương Nam lấy ra, đắp kín chăn để cô ấy đổ mồ hôi.

Sau khi mọi thứ đã ổn thỏa, Khương Nam pha cho mỗi người một ly thuốc phòng bệnh.

Đèn trong phòng đã tắt, Tống Ngọc Lan dặn dò Tần Đa Nhạc để ý tình trạng của Dương Chiêu Đệ trong đêm, nếu có chuyện gì thì báo ngay với mọi người. Sau đó, cô cẩn thận đắp chiếc áo khoác của mình lên chăn của hai người để chắn bớt gió lạnh.

Đến nửa đêm, Tống Ngọc Lan bỗng nghe thấy tiếng thút thít.

Cô vội mò tìm chiếc đèn bàn bật lên, rồi khẽ nhích lại gần giường của Dương Chiêu Đệ. Nhìn kỹ, cô thấy Dương Chiêu Đệ đang nắm chặt chăn, mắt nhắm nhưng nước mắt không ngừng chảy.

Tống Ngọc Lan cúi xuống nhìn Tần Đa Nhạc thì thấy cô ấy đã rơi xuống sàn nhà. Tần Đa Nhạc mơ màng mở mắt ra, thấy Dương Chiêu Đệ khóc lặng lẽ cũng chẳng lấy làm lạ, nhỏ giọng giải thích, “Chắc Chiêu Đệ nhớ bà rồi.”

Tần Đa Nhạc lại tiến tới, ôm chặt Dương Chiêu Đệ, nhẹ nhàng an ủi: “Chiêu Đệ à, bà vẫn ở đây, đừng sợ, đừng sợ…”

Sau khi Dương Chiêu Đệ đã bình tĩnh lại, mọi người trong phòng cũng tỉnh giấc, lo lắng nhìn về phía cô ấy.

Tần Đa Nhạc lên tiếng trấn an: “Chắc là Chiêu Đệ nhớ nhà thôi, không sao đâu, mọi người ngủ đi.”

Loading...