Tống Ngọc Lan vẫy tay: “Bây giờ không làm nữa rồi.”
“Ôi tiếc quá! Tớ thật sự muốn mua thêm vài cái.” Lý Vũ tiếc nuối nói.
Tống Ngọc Lan suy nghĩ vài giây: “Để mai tớ hỏi xem nhà sản xuất còn không, nếu được thì tớ sẽ lấy vài cái cho cậu.”
Lý Vũ mừng rỡ: “Cảm ơn cậu nhiều nhé, nhưng tớ nhớ cậu đã mua nhà ở Bắc Kinh rồi mà? Sao không mở cửa hàng quần áo ở đây luôn?”
Trước đây Tống Ngọc Lan nghĩ rằng ở Bắc Kinh đã có rất nhiều người bán quần áo lẻ, nếu cô làm nữa thì sẽ không kiếm được bao nhiêu tiền.
Nhưng bây giờ nghĩ lại thì chỉ cần có người cần thì vẫn có thể kiếm tiền. Không nên chỉ nhìn vào mức độ cạnh tranh của thị trường mà từ bỏ, giống như tiệm bánh ngọt của cô, miễn là kiếm được tiền thì tương lai chắc chắn sẽ có nhiều tiệm cạnh tranh hơn. Đó là xu hướng phát triển của thị trường.
Một vấn đề nữa là cửa hàng thời trang trước đây không phát triển được do xưởng của anh rể Đào Tử cải tiến, sau đó cô cũng không hỏi thêm về tình hình xưởng nữa.
Muốn quay lại kinh doanh quần áo thì phải có sự hỗ trợ từ xưởng của anh rể Đào Tử. Cô đã nhìn thấy hàng hóa tốt rồi, nếu bảo cô phải đi bán hàng kém chất lượng thì chẳng khác nào tự phá hoại uy tín của mình, thà không bắt đầu còn hơn.
Tống Ngọc Lan âm thầm ghi nhớ việc này, chờ khi tiệm bánh khai trương thì cô sẽ tính toán lại xem có nên khởi động lại việc bán quần áo hay không.
Dương Chiêu Đệ nhìn chằm chằm vào bát của mình, thấy có nhiều hơn thường ngày hai quả trứng luộc, mắt cô ấy bỗng cay xè, chậm rãi cắn từng miếng nhỏ.
Trong khi cả phòng đang trò chuyện, Tần Đa Nhạc và Ôn Tình cũng trở về sau khi lấy nước.
Phòng ký túc bắt đầu náo nhiệt hẳn lên.
Sau khi ăn sáng và uống hết trà gừng cùng thuốc, cơ thể mọi người ấm lên, vì hôm nay không có lớp nên họ quyết định tự thưởng cho mình một ngày thư giãn, mở một buổi “tiệc trà” nho nhỏ ngay tại phòng.
Hiếm khi thấy Dương Chiêu Đệ cũng tham gia, không còn vùi đầu vào sách vở nữa.
Những người còn lại trong phòng nhận ra sự thay đổi của Dương Chiêu Đệ cũng cảm thấy vui mừng.
Suốt buổi sáng, tiếng cười nói vang lên không ngớt, dường như cơn mưa bất ngờ đã làm cho mọi người gần gũi với nhau hơn rất nhiều.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-202.html.]
Sau bữa trưa, mưa bắt đầu nhỏ hơn. Tống Ngọc Lan nhớ rằng cuối tuần cô còn nhiều việc phải giải quyết nên cần phải quay về Thập Sát Hải.
Khi về đến nhà, bà nội Tống vừa thấy cô về liền vội đứng dậy định đi nấu một nồi canh gà.
“Không cần đâu bà ơi, cháu đã ăn ở trường rồi. Sao bà mặc ít áo vậy? Nhỡ bị cảm lạnh thì không đùa được đâu.”
Tống Ngọc Lan đứng lên, giúp bà nội chỉnh lại chiếc mũ, cẩn thận che kín đôi tai của bà.
“Bà phải mặc thêm áo vào, trong nhà có hệ thống sưởi âm, cháu đốt củi một lúc là cả nhà sẽ ấm lên ngay.”
Hệ thống sưởi này được Thẩm Lượng phát hiện khi sửa sang lại ngôi nhà. Ngay cả giám đốc Uông cũng không biết chuyện này.
Thông thường, những căn tứ hợp viện có hệ thống sưởi như thế này không cần dùng hệ thống sưởi tập trung, mùa đông chỉ cần đốt ít củi là đủ ấm, và cũng tiết kiệm chi phí. Tất nhiên, giá cả của những ngôi nhà như vậy không hề rẻ, xem như Tống Ngọc Lan đã gặp may.
Tống Ngọc Lan lục tìm trong tủ quần áo, lấy ra một chiếc áo lông dày rồi vừa mặc vừa hỏi bà nội: “Sáng nay Ngọc Cảnh đi học bằng cách nào vậy bà?”
“Nhà họ Trương ở kế bên có con gái cùng trường với Ngọc Cảnh, sáng nay mẹ con bé là dì Trương đã qua gõ cửa nói muốn dùng ô tô chở con đi học, liền chở Ngọc Cảnh đi luôn.”
Từ lâu bà nội Tống đã tin vào câu “bà con xa không bằng láng giềng gần”, nên ngay khi dọn đến tứ hợp viện này, bà đã háo hức làm mấy món ăn vặt đặc trưng của huyện Ngọc Lâm mang sang nhà hàng xóm để làm quen.
Khi bà Tống gõ cửa một vài nhà hàng xóm và giải thích mục đích tới thì hầu hết mọi người chỉ liếc nhìn đồ bà mang theo rồi lịch sự từ chối với một nụ cười xã giao. Rõ ràng, khi nghe thấy giọng nói đậm chất quê của bà, họ có chút không mấy thiện cảm.
Nhưng may mắn thay không phải tất cả mọi người đều lạnh lùng như vậy. Gia đình Trương Viễn Sơn sống bên cạnh là một ngoại lệ.
Trương Viễn Sơn và vợ ông ấy cũng xuất thân từ nông thôn. Họ đều từng trải qua nỗi khổ khi muốn báo hiếu cha mẹ nhưng lại không kịp vì cha mẹ đã mất từ sớm.
Vì thế, khi nhìn thấy bà nội Tống, họ cảm thấy vô cùng gần gũi. Qua những cuộc trò chuyện, biết được con trai và con dâu của bà nội Tống vẫn còn ở quê, giờ đây chỉ còn bà một mình chăm sóc hai cháu nội ở Bắc Kinh. Điều này càng khiến cho bọn họ đồng cảm.
Vu Ái thường xuyên nhắc nhở con gái mình là Trương Nguyên Âm hãy chăm sóc và quan tâm đến Tống Ngọc Cảnh nhiều hơn.
Thế là qua một khoảng thời gian qua lại, hai gia đình dần trở nên thân thiết.