Đoạt Lại Kịch Bản Nữ Chủ, Tôi Kiếm Tiền Đỗi PhóTra Nam - Chương 203

Cập nhật lúc: 2025-04-16 15:29:27
Lượt xem: 23

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1qOhGTDgg7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bình thường Tống Ngọc Lan quá bận rộn nên cô chưa gặp những người hàng xóm mà bà nội nhắc đến. Nghe bà nói đến dì Trương, cô hơi lạ lẫm nhưng vẫn theo thói quen nhắc nhở vài câu.

“Bình thường cháu không có ở nhà, chỉ có một mình bà, kết bạn là chuyện tốt, nhưng không phải ai cũng đáng tin đâu ạ.”

Bà nội Tống lườm cô một cái: “Bà đây sống đến già rồi, ăn muối còn nhiều hơn cháu ăn cơm đấy. Bà đâu có nói với họ là cháu học đại học Thanh Hoa, chỉ bảo cháu học đại học thôi, kẻo người ta có ý đồ xấu.”

Tống Ngọc Lan bất lực mỉm cười, nghĩ rằng người ta chỉ cần biết cô có thể mua được nhà và đang học đại học thì cũng không dễ gây thù chuốc oán đâu.

Thấy bà nội có vẻ hài lòng với người hàng xóm này, cô không nói thêm gì nữa. Cô nhanh chóng mặc thêm áo khoác lông ấm áp và đôi giày tuyết thoải mái.

“Bà ở nhà nghỉ ngơi nhé, tối nay cháu muốn ăn canh gà. Cháu còn phải ra ngoài giải quyết vài việc nên cần đi sớm cho kịp.”

Bà nội Tống biết rằng cháu gái không chỉ phải đi học mà còn bận rộn với công việc kinh doanh của cửa hàng. Trước đó, bà ấy đã tự mình đến xem cửa hàng hoạt động ra sao.

Dù không hoàn toàn hiểu được mục đích của Tống Ngọc Lan khi mở cửa hàng này, nhưng bà nội luôn tin tưởng vào khả năng của cháu gái mình. Bà chắc chắn rằng Tống Ngọc Lan có kế hoạch và ý tưởng riêng, bằng nỗ lực của mình thì thể nào cô cũng sẽ đạt được thành công. Vì thế, dù cháu gái làm gì thì bà Tống cũng luôn hết lòng ủng hộ và thầm cầu nguyện mọi việc suôn sẻ.

Đến ngân hàng, Tống Ngọc Lan liền nhìn thấy giám đốc Uông gần như bật dậy khi thấy cô bước vào với chiếc ô ướt.

“Cô Tống, cuối cùng cô cũng đến rồi!”

“Đừng lo lắng, giám đốc Uông” Tống Ngọc Lan trấn an: “Hôm nay tôi đến để bàn về việc phòng ở.”

Giám đốc Uông gật đầu lia lịa, ngay lập tức đưa ra một vài căn nhà phù hợp với yêu cầu của cô, đều nằm gần Thập Sát Hải.

Tống Ngọc Lan ngồi xuống, nhận những bức ảnh đen trắng. Mặc dù nhà không lớn, nhưng cô có thể thấy rõ kích thước được ghi chú dưới mỗi ảnh. Cô uống một ngụm trà rồi chọn ra hai căn, một căn rộng 60m², một căn 70m² và hỏi: “Hai căn này có thể giảm giá thêm chút nào không? Dù sao thì cũng là nhân viên của tôi mua, họ không có nhiều tiền.”

Vương quản lý khó xử, “Giá này đã là giá nội bộ rồi, cô Tống.”

Tống Ngọc Lan mỉm cười: “Tôi biết ông đã giúp đỡ rất nhiều rồi. Thế này đi, ông thử hỏi lại cấp trên xem. Nếu giá ổn thì tôi sẽ để nhân viên ký hợp đồng ngay hôm nay.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-203.html.]

Giám đốc Uông ngập ngừng một chút rồi giả vờ khó xử: “Tôi sẽ thử, nhưng tháng này chi nhánh của tôi còn thiếu vài vạn mới đạt chỉ tiêu tiền gửi.”

Tống Ngọc Lan hiểu ngay ý của ông ấy: “Tôi dự định khai trương tiệm bánh vào ngày 20, tôi sẽ in tờ rơi để quảng cáo, còn phải nhờ giám đốc giúp đỡ tuyên truyền. Tôi đảm bảo sẽ giúp ông hoàn thành chỉ tiêu tháng này.”

Giám đốc Uông cau mày đầy khó khăn. Nếu ông ấy có đủ mối quan hệ thì đã không cần nhờ vả Tống Ngọc Lan để hoàn thành nhiệm vụ rồi.

Tống Ngọc Lan như nhìn thấu được suy nghĩ của giám đốc Uông, cô mỉm cười nói: “Tôi nói ‘vòng tròn’ ý chỉ những nhân viên và những người phụ nữ xung quanh ông.”

Giám đốc Uông gật gù, chưa hoàn toàn hiểu rõ ý nhưng vẫn đồng ý, vì nghĩ rằng chỉ cần làm theo lời Tống Ngọc Lan là được.

Ông ấy cầm điện thoại lên và gọi cho cấp trên, giải thích đơn giản về tình huống.

Sau khi cúp máy, giám đốc Uông vui vẻ thông báo với Tống Ngọc Lan: “Tống tiểu thư, lãnh đạo đã đồng ý giảm thêm 500 đồng một căn. Đây đã là mức giảm tối đa rồi, cô thấy thế nào?”

Trong lòng Tống Ngọc Lan mừng thầm nhưng vẫn giữ vẻ điềm tĩnh. Cô nhẹ nhàng nhấc tách trà lên, uống một ngụm rồi đứng dậy: “Ông còn một tiếng nữa là tan làm, phiền ông chuẩn bị tài liệu chuyển nhượng nhà đất, tôi sẽ cho nhân viên của tôi qua ký hợp đồng và trả tiền ngay.”

Giám đốc Uông vội vàng gật đầu, không ngừng cảm ơn: “Được được, cám ơn Tống tiểu thư.”

Phan Phương nhìn tấm ảnh căn nhà 60 mét vuông trong tay mà chảy nước mắt. Cô ấy không thể ngờ rằng tảng đá đè nặng trong lòng mình bấy lâu lại có thể được Tống Ngọc Lan giải quyết nhẹ nhàng đến vậy.

Tống Ngọc Lan khẽ nhắc nhở: “Lúc về chuyển hộ khẩu, chị đừng nói rằng đã mua nhà, tôi sợ những người quen sẽ làm phiền chị.”

Phan Phương gật đầu, nước mắt không ngừng rơi, giọng nghẹn ngào xúc động: “Tôi biết rồi, Ngọc Lan, cám ơn cô nhiều lắm.”

Bên cạnh, Lý Anh vui vẻ chen vào an ủi: “Đừng lo, chúng ta sống gần nhau, sau này có thể giúp đỡ lẫn nhau, mọi chuyện rồi sẽ tốt đẹp hơn thôi!”

Lý Anh và Phan Phương đều đã trải qua những cuộc hôn nhân tan vỡ, họ thấu hiểu nỗi đau trong lòng nhau, và càng dễ dàng đồng cảm, an ủi lẫn nhau.

Cả hai đều quyết tâm làm việc chăm chỉ ở cửa hàng của Tống Ngọc Lan, báo đáp tấm lòng của cô.

Loading...