Lý Anh chọn mua căn viện có diện tích 76 mét vuông kia. Ngôi nhà trên đó đã cũ nát, tường bằng đất gần như không thể ở được. Nếu muốn vào ở thì cần phải phá bỏ hoàn toàn và xây dựng lại.
Dù vậy, Lý Anh vẫn vui vẻ chấp nhận mức giá 5.500 đồng để mua mảnh đất này.
Thời điểm này chưa có khái niệm về diện tích chung hay phần diện tích công cộng, nên không gian thực tế để ở là toàn bộ 76 mét vuông. Nếu Lý Anh khéo léo mở rộng thì có thể thêm được 80 đến 90 mét vuông mà không gây sự chú ý từ cơ quan chức năng, miễn là không quá phô trương.
Ngoài ra, nếu xây thêm một tầng nữa thì Lý Anh có thể tăng thêm khoảng 70 đến 80 mét vuông nữa. Với điều kiện này thì cô ấy đã rất hài lòng rồi.
Còn Phan Phương, cô ấy chọn mua căn nhà 60 mét vuông với giá 4.200 đồng. Dù không phải là nhà mới, nhưng đây là nhà gạch xanh, chỉ cần dọn dẹp sơ qua là có thể ở ngay. Đây chính là căn nhà mà Tống Ngọc Lan đã cân nhắc từ trước, rất phù hợp với Phan Phương.
Phan Phương viết một tờ giấy vay nợ cho Tống Ngọc Lan, cam kết nếu trong ba năm không trả hết nợ thì căn nhà này sẽ thuộc về Tống Ngọc Lan. Không chỉ vậy, cô ấy còn cẩn thận để lại dấu tay trên giấy nợ.
Tống Ngọc Lan vì đã trải qua kiếp trước nên hiểu rõ tính cách của Phan Phương, cô biết chắc rằng Phan Phương sẽ giữ lời hứa. Dù vậy, Tống Ngọc Lan vẫn cẩn thận cất tờ giấy nợ, bởi đó không chỉ là vấn đề tiền bạc mà còn thể hiện lòng tự trọng và sự tôn trọng của Phan Phương với cô.
Mọi thủ tục đã hoàn tất, hợp đồng đã ký, chỉ còn chờ ngày mai đi chuyển nhượng và trả tiền.
Khi Tống Ngọc Lan trở lại cửa hàng thì đã hơn bảy giờ tối. Thẩm Lượng và đội công nhân đang thay phiên làm việc suốt ngày đêm để kịp tiến độ. Vì khu vực này là khu thương mại sầm uất nên việc làm thêm giờ vào buổi tối cũng không gây phiền hà cho người dân xung quanh.
Tống Ngọc Lan bàn bạc với Thẩm Lượng về thời gian hoàn thiện công việc sớm nhất.
Thẩm Lượng rửa sạch mặt bằng nước khoáng mà Tống Ngọc Lan mang đến, rồi trả lời: “Hiện tại, chúng tôi đang hoàn thiện lớp bả tường và trang trí kho trên tầng hai. Nhiều nhất là 5 ngày nữa sẽ hoàn thành.”
Tống Ngọc Lan gật đầu: “Vậy còn bàn ghế tôi đặt thì sao?”
“Yên tâm, trưa nay tôi đã đến xưởng xem qua rồi. Hiện giờ họ đang sơn, tiến độ rất ổn định.”
Mọi việc diễn ra suôn sẻ khiến Tống Ngọc Lan cảm thấy yên tâm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-204.html.]
Lý Anh bước ra từ quầy thu ngân, cầm cuốn sổ ghi chép và bàn bạc với Tống Ngọc Lan về tình hình tuyển dụng nhân viên.
Do cửa hàng không bao ăn ở nên Lý Anh ưu tiên tuyển những người sống gần cửa hàng để thuận tiện cho việc đi lại và làm việc.
Tống Ngọc Lan nói: “Chị quyết định là được. Bây giờ chị không chỉ là thu ngân mà còn là phó quản lý cửa hàng. Em còn phải bận việc học hành.”
Thực ra, Tống Ngọc Lan đang có ý định bồi dưỡng trợ lý đắc lực cho mình. Từ năm ngoái đến nay cô vẫn luôn phải một mình xoay xở. Lý Anh và Phan Phương là những người đầu tiên cô muốn đào tạo, vì vậy việc phân quyền hợp lý cũng là điều mà một chủ cửa hàng cần phải làm.
Lý Anh gật đầu, nắm tay tạo động lực cho bản thân: “Cố lên!”
Từ trong bếp có hương thơm ngọt ngào của bánh mì bay ra. Phan Phương bưng một khay bánh với đủ hình dạng ra ngoài, gọi Tống Ngọc Lan lại nếm thử.
Đây đều là những chiếc bánh Phan Phương làm theo mẫu mà Tống Ngọc Lan mang từ Thượng Hải về và đã điều chỉnh lại công thức cho phù hợp.
Lúc này, bụng Tống Ngọc Lan đã đói, cô nhanh chóng lấy một chiếc bánh còn nóng hổi cho vào miệng. Vị ngọt mềm mịn tan ra, trong đó mùi thơm chiếm bảy phần, ngọt chỉ ba phần, tạo nên hương vị hài hòa tuyệt vời.
Chợt, Tống Ngọc Lan cảm giác như quay lại quá khứ, thời điểm mà Phan Phương đã làm ra được những chiếc bánh cực kỳ ngon. Cô bỗng thấy cay cay nơi mũi, cố kìm nén cảm xúc và giơ ngón cái lên khen ngợi: “Rất ngon, thậm chí còn mềm và thơm hơn cả bánh em ăn ở Thượng Hải.”
Nghe được lời khen từ Tống Ngọc Lan, người vui nhất không phải Phan Phương mà chính là Lý Anh.
“Ngọc Lan, em không biết đâu, ngày nào cô ấy cũng đến sớm nhất, về muộn nhất. Chị chỉ thấy cô ấy rời khỏi bếp có hai lần, và cả hai lần đều là để đi vệ sinh. Thậm chí, hầu hết thời gian cô ấy đều cõng theo bé Noãn Noãn trên lưng.”
Tống Ngọc Lan nhìn Phan Phương, nhận ra da cô ấy tuy vẫn hơi sạm và vàng nhưng đôi mắt sáng ngời, tràn đầy sức sống. Bé Noãn Noãn trên lưng Phan Phương cũng có vẻ mũm mĩm hơn trước.
“Chị Phan Phương, chị không cần phải làm việc vất vả đến thế đâu…”
Phan Phương chưa để Tống Ngọc Lan nói hết câu đã mỉm cười lắc đầu: “Chị không mệt. Chị rất vui, thực sự rất hạnh phúc. Hơn nữa, gần đây Noãn Noãn đã bắt đầu bập bẹ tập nói rồi. Chị nghĩ là vì nó cảm nhận được rằng bọn chị thực sự đã thoát khỏi cuộc sống khó khăn. So với trước kia thì cuộc sống hiện tại thực sự hạnh phúc hơn rất nhiều!”