Đoạt Lại Kịch Bản Nữ Chủ, Tôi Kiếm Tiền Đỗi PhóTra Nam - Chương 210

Cập nhật lúc: 2025-04-16 15:29:41
Lượt xem: 15

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/60EI2qC27h

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Người đàn ông dừng tay, quay lại, để lộ ra một vết sẹo dài kinh khủng trên khuôn mặt, từ trán đến cằm. Mặc dù đã chuẩn bị tinh thần trước nhưng Tống Ngọc Lan vẫn bị sốc trong giây lát. Cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh và chào ông Ngụy với vẻ tôn trọng.

“Ông Ngụy, cháu là Tống Ngọc Lan.”

Ông Ngụy nhìn cô, mắt thoáng vẻ ngạc nhiên, nhưng không biểu lộ cảm xúc gì nhiều. Ông ấy nói: “Cô Tống quả thật trẻ tuổi và tài giỏi như Thẩm Lượng nói.”

Tống Ngọc Lan mỉm cười đáp: “Cháu đã nghe Thẩm Lượng kể nhiều về tài năng của ông. Nay được gặp, quả nhiên danh bất hư truyền.”

Ông Ngụy cười lớn, vết sẹo trên mặt kéo theo nụ cười trông càng dữ tợn: “Cô quá khen. Mấy bộ bàn ghế này tôi làm rất kỹ lưỡng, nếu cô hài lòng thì tôi cũng mãn nguyện rồi.”

Tống Ngọc Lan tiến lại gần những bộ bàn ghế, kiểm tra kỹ lưỡng và nhận thấy chúng được làm rất tinh xảo, thiết kế cũng đẹp mắt, tiện dụng. Cô hào hứng giơ ngón tay cái khen ngợi: “Ông Ngụy, cháu rất hài lòng với mấy bộ bàn ghế này. Đúng là tay nghề tuyệt vời, vượt xa những gì cháu đã thấy ở nơi khác.”

Suýt nữa cô lỡ miệng nhắc tới “thời sau”, nhưng kịp dừng lại. Tay nghề của ông Ngụy thực sự rất đỉnh, những bộ bàn ghế này đều được làm bằng kỹ thuật ghép mộng mà không sử dụng một chiếc đinh nào. Sau này, kỹ thuật ghép mộng còn trở thành di sản văn hóa phi vật thể của quốc gia, thật không ngờ ông Ngụy đã nắm vững kỹ thuật này.

Ông Ngụy cười, nhưng vết sẹo khiến nụ cười của ông ấy trông có phần dữ tợn hơn.

“Cô hài lòng là được rồi. Nếu sau này cần thêm gì nữa thì cứ tìm tôi nhé.”

Tống Ngọc Lan biết mình đã tìm đúng người, trong lòng cảm thấy vô cùng may mắn.

Tống Ngọc Lan thanh toán nốt 2.000 đồng còn lại, tổng cộng 30 bộ bàn ghế đã tiêu tốn của Tống Ngọc Lan 3.000 đồng. Mặc dù số tiền có vẻ khá lớn, nhưng với chất liệu gỗ tần bì tự nhiên và kỹ thuật chế tác tinh xảo, Tống Ngọc Lan cảm thấy vô cùng xứng đáng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-210.html.]

Vào thứ tư, sau khi Thẩm Lượng hoàn tất công việc sửa chữa cửa hàng, Lý Anh lập tức tập hợp toàn bộ nhân viên, khuyến khích mọi người cố gắng dọn dẹp cửa hàng sạch sẽ trước chiều thứ sáu, khi Tống Ngọc Lan nghỉ phép.

Hiện tại, tất cả nhân viên đều đang trong giai đoạn thử việc, nên ai nấy đều hăng hái, làm việc đầy nhiệt huyết, lo sợ nếu mình làm không tốt sẽ không được giữ lại. Ở những năm 80 này, nếu không có quan hệ hay học vấn cao mà muốn kiếm được một công việc tốt lương cao thật sự rất khó khăn. Chính vì vậy mà mỗi nhân viên đều trân trọng cơ hội công việc này, coi mình là những người may mắn khi tình cờ gặp được lúc cửa hàng đang tuyển dụng.

---

Tại bệnh viện Dung Hợp.

Lục Hà Hoa lắc đầu, cảm thấy đau đầu, rồi đưa tay lên ngăn lại lời than vãn không ngừng của Đoàn Giai Giai. Cô ấy và Giai Giai bằng tuổi, là bạn thân từ nhỏ, cô ấy cũng biết rõ Giai Giai luôn thích em họ của mình, Lục Trạch Dân.

Trước đây, cô ấy đã từng khuyên Giai Giai nếu thích thì phải chủ động theo đuổi. Nhưng bây giờ khi Trạch Dân đã có người yêu, Giai Giai lại chạy tới bệnh viện tìm cô mỗi ngày, khóc lóc kể lể suốt ba ngày liền. Hết làm phẫu thuật thì Lục Hà Hoa lại phải nghe những lời phàn nàn, đến mức hôm nay do gặp phải kỳ kinh nguyệt nên đầu cô ấy đau như búa bổ.

Biết rõ tính cách công chúa của Đoạn Giai Giai, Lục Hà Hoa đành khéo léo nói: “Chuyện này hôm qua tớ có gọi điện nói với bà nội, nghe nói cả hai ông bà đều rất thích cô gái đó.”

Đoạn Giai Giai không tin. Cô ta vốn định tìm cách tiếp cận Lục Trạch Dân, nhưng suốt mấy ngày nay, dù cô ta có đứng chờ ngoài cổng doanh trại yêu cầu thăm người thân thì Lục Trạch Dân vẫn không ra gặp cô ta. Không tiếp cận được Lục Trạch Dân, cô ta định đi điều tra về Tống Ngọc Lan, nhưng ngay cả tên của cô gái đó thì cô ta cũng không biết.

Cô ta chỉ biết từ lời dì Chu rằng đối phương là một cô gái từ nông thôn, học hành khá giỏi. Nhưng giỏi đến đâu cũng không thể sánh bằng gia thế của cô ta, đó mới chính là lợi thế của cô ta!

Đoạn Giai Giai cau có: “Tớ không tin đâu. Dì Chu thích tớ như vậy, còn ông nội Lục nghiêm khắc thế, làm sao có thể chấp nhận một cô gái nông thôn được! Cô ta chắc chắn là một kẻ hút máu, không biết đã bòn rút bao nhiêu từ Trạch Dân rồi!”

Theo Đoạn Giai Giai, ngay cả khi Lục Trạch Dân có chọn một cô gái môn đăng hộ đối trong giới thượng lưu thì cô ta cũng không chấp nhận, huống chi lại là một cô gái từ quê ra! Cô ta mới là người xứng đáng làm vợ của Lục Trạch Dân!

Loading...