Lý Vũ nghe câu chuyện của Dương Chiêu Đệ xong liền bật khóc nức nở: “Chiêu Đệ thật sự quá khổ! Mẹ tớ có lập một quỹ từ thiện, để hôm nào tớ dẫn Chiêu Đệ đến gặp mẹ tớ, chắc chắn bà ấy sẽ giúp đỡ cậu ấy!”
Tần Đa Nhạc lắc đầu: “Thanh Hoa có trợ cấp, có phiếu cơm, nên việc ăn ở không phải vấn đề lớn.”
“Hồi đó bố mẹ tớ kiên quyết không nhận tiền của Chiêu Đệ, chỉ cần cô ấy thi đỗ vào Thanh Hoa là đủ tự hào rồi. Chiêu Đệ là người cố chấp và kiên định, một khi cô ấy đã quyết định điều gì thì sẽ không dễ dàng thay đổi đâu. Hôm nay tớ kể câu chuyện này cũng là do đã được cô ấy đồng ý, mục đích không phải để mọi người thương hại, mà là để mọi người hiểu rõ hơn về cô ấy. Thái độ lạnh lùng trước đây của cô ấy không phải vì muốn làm tổn thương mọi người. Tớ không muốn các cậu hiểu lầm cô ấy.”
Ôn Tình gật đầu đồng tình: “Làm gì có chuyện hiểu lầm chứ, thực ra trước đây Chiêu Đệ cũng không làm gì quá đáng, bọn mình chỉ nghĩ cậu ấy là mọt sách thôi mà.”
Tần Đa Nhạc cũng gật đầu: “Chiêu Đệ không muốn dùng quá khứ của mình để cầu xin sự thương hại của người khác. Mọi chuyện đã qua rồi thì hãy để nó lùi vào dĩ vãng.”
Bỗng Khương Nam giơ tay hỏi, chờ mọi người chú ý đến mình rồi mới lên tiếng: “Tớ có thể hỏi một câu không liên quan không? Tại sao Chiêu Đệ không đổi tên nhỉ? Dù gì hiện giờ cô ấy cũng chẳng còn liên hệ gì với gia đình cũ nữa.”
Dương Chiêu Đệ vừa bước vào từ cửa đã ngắt lời cuộc trò chuyện. Thực ra cô ấy đã đứng đó khá lâu rồi.
Cô ấy nghiêm túc nhìn Khương Nam rồi quay sang nhìn Tống Ngọc Lan, Ôn Tình và Lý Vũ, cuối cùng dừng lại ở Tần Đa Nhạc: “Cái tên Chiêu Đệ này luôn nhắc nhở tớ phải bước tiếp. Những nỗi đau ấy dù đã là quá khứ, nhưng nó sẽ mãi ở lại trong tim tớ.”
Cả phòng chìm vào im lặng, cuối cùng Tống Ngọc Lan bước lên ôm lấy Dương Chiêu Đệ, giọng khản đặc nhưng mạnh mẽ: “Chiêu Đệ, cậu thật dũng cảm!”
Đã lâu lắm rồi Tống Ngọc Lan không nghĩ về những ngày tháng ấu thơ của mình. Không có cha mẹ, sống trong sự hắt hủi của dì dượng, những năm tháng đó Tống Ngọc Lan chỉ có thể nói mình may mắn hơn Dương Chiêu Đệ vì cô được sống trong một thời đại tốt hơn, và bố mẹ cô cũng để lại đủ tài sản để cô sống sót đến tuổi trưởng thành.
Nếu là cô thì có lẽ cô sẽ không đủ can đảm như Dương Chiêu Đệ!
Tần Đa Nhạc cũng ôm lấy Dương Chiêu Đệ: “Tớ đã nói mà, bọn mình chẳng ai quan tâm cậu xuất thân từ đâu cả. Cậu có thể yên tâm kết bạn với chúng tớ rồi!”
Ôn Tình, Lý Vũ và Khương Nam cũng lao vào ôm lấy Dương Chiêu Đệ, ai nấy đều mắt rưng rưng nhưng miệng lại mỉm cười.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-217.html.]
Từ ngày ấy, cả phòng đã coi nhau như chị em thân thiết.
Chị cả là Dương Chiêu Đệ, chị hai là Khương Nam, nhỏ hơn chị cả vài tháng. Chị ba là Ôn Tình, chị tư là Lý Vũ, chị năm là Tống Ngọc Lan, và cuối cùng em út Tần Đa Nhạc!
Kể từ khi hòa nhập với mọi người, Dương Chiêu Đệ như biến thành con người hoàn toàn khác, một người không thể che giấu được bản chất lo xa.
Mỗi ngày cô ấy đều dậy sớm gọi mọi người dậy chạy bộ, giúp họ kiếm điểm rèn luyện, thậm chí còn chia nhau đi xếp hàng lấy cơm trong căng tin.
Nhưng điều đáng quý là đôi mắt của Dương Chiêu Đệ đã sáng lên, và nụ cười cũng trở lại trên khuôn mặt cô ấy.
Mẹ Tần lén lút đến thăm Dương Chiêu Đệ và nhận ra sự thay đổi lớn của cô ấy. Tần Đa Nhạc bĩu môi nói: “Rõ ràng con mới là con gái ruột của mẹ mà! Thế mà mẹ chẳng đến thăm con.”
“Thôi nào, mỗi tuần con đều về nhà, nhìn không chán sao? Con và Chiêu Đệ đều học ở đại học Thanh Hoa, có thể chăm sóc lẫn nhau. Con đâu có anh chị em, nên ba mẹ cũng sợ con sẽ gặp thiệt thòi khi ra xã hội. Có một người bạn tâm giao cũng là chuyện tốt mà” mẹ Tần nhẹ nhàng giải thích.
Tần Đa Nhạc ngẩng cao đầu đầy tự hào: “Bây giờ con đâu chỉ có Chiêu Đệ là người bạn tâm giao, còn có chị hai Khương Nam, chị ba Ôn Tình, chị tư Lý Vũ và chị năm Tống Ngọc Lan nữa!”
Mẹ Tần mỉm cười, vỗ nhẹ lên đầu Tần Đa Nhạc: “Được rồi, được rồi, hôm nào mẹ sẽ mời mấy chị em của con đi ăn một bữa!”
Người nào đậu được vào đại học Thanh Hoa cũng chẳng phải tầm thường, mẹ Tần rất vui khi thấy con mình có nhiều bạn tốt như thế.
Sáng thứ hai, Tống Ngọc Lan bị đánh thức bởi tiếng reo hò phấn khích của Lâm Vũ.
“Trời có tuyết rồi! Ký túc xá đã bắt đầu bật lò sưởi, chẳng trách tối qua ngủ dậy thấy mũi khô khốc.”
Tống Ngọc Lan mơ màng hé đầu ra khỏi chăn, nhìn về phía cửa sổ ban công. Lớp hơi nước mỏng bao phủ trên kính làm cô không thể nhìn rõ ngoài trời. Cô vươn tay, cảm nhận không khí trong phòng, ấm áp và thoải mái.
Khương Nam gõ nhẹ vào giường của Tống Ngọc Lan: “Tớ, Chiêu Đệ và Lý Vũ sẽ đi mua bữa sáng. Cậu muốn ăn gì không?”