Đoạt Lại Kịch Bản Nữ Chủ, Tôi Kiếm Tiền Đỗi PhóTra Nam - Chương 218

Cập nhật lúc: 2025-04-16 23:37:21
Lượt xem: 17

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tống Ngọc Lan uể oải quay người nhìn xuống, thấy Khương Nam đã mặc đồ chỉnh tề, trên đầu còn đeo tai nghe dày. Dương Chiêu Đệ cũng đã trang bị đủ áo khoác ấm.

“Cậu ăn gì thì tớ ăn đó.”

“Được rồi, vậy chúng tớ sẽ mua đồ ăn theo ý mình. Ôn Tình, mấy người các cậu cũng dậy mau đi, sáng nay có lớp lúc tám giờ đấy, tuyết rơi nên đi sớm một chút” Chiêu Đệ giục.

“Ừ, ngủ thêm hai phút rồi dậy” Ôn Tình lầm bầm đáp lại.

Một hồi ồn ào qua lại, Tống Ngọc Lan và Chiêu Đệ là hai người đầu tiên rời khỏi ký túc xá. Phòng học của họ cách xa hơn so với khoa lịch sử.

Tống Ngọc Lan bước ra khỏi ký túc xá, một bông tuyết nhẹ nhàng rơi xuống trước mắt cô. Ngẩng đầu nhìn, cô thấy những cây cối bên cạnh tòa nhà đã phủ đầy những dải băng trắng sáng lấp lánh. Đất trống phía xa cũng phủ một lớp tuyết trắng mịn, kèm theo những dấu chân lớn nhỏ lốm đốm.

Nhà cửa, đường phố đều được bao phủ trong màu trắng tinh khôi. Đây là mùa đông thứ hai cô trải qua kể từ khi đến thế giới này.

“Tuyết rơi dày thật!” Tống Chiêu Đệ kéo khăn quàng cổ kín mít rồi gọi Tống Ngọc Lan nhanh chóng theo bước chân mình.

Quán bánh ngọt Ngọc Lan thực sự đúng như lời Tống Ngọc Lan dự đoán. Ngày trong tuần không có nhiều khách, nhưng so với những cửa hàng khác thì quán của cô vẫn khá đông, hầu như ngày nào cũng có lãi.

Vào thứ tư, Tống Ngọc Lan đặc biệt tranh thủ giờ nghỉ trưa, chạy về Thập Sát Hải. Thấy Lý Anh đã hoàn toàn bắt kịp công việc khiến cô thấy yên tâm hơn.

Cô cũng gọi một cuộc điện thoại cho Đào Tử ở Bằng thành, biết được cửa hàng vật liệu xây dựng An Nhiên đã đi vào hoạt động ổn định. Bố của Tống Ngọc Lan thậm chí còn tự mình kéo về được một hợp đồng lớn.

Đào Tử kể rằng bây giờ ba Tống ngày nào cũng dành thời gian học tập, hết học sách rồi lại đi tìm các chuyên gia để trao đổi, ngay cả mẹ Tống cũng bị ông ấy kéo vào học cùng. Giờ thì cứ buổi tối là hai vợ chồng đều cùng nhau học hỏi và tiến bộ.

Tống Ngọc Lan cảm thấy rất hài lòng. Sau khi thoát khỏi vị thế nhân vật phụ, hai vợ chồng họ đã tìm lại được chính mình. Xã hội ngày càng phát triển, con người cũng phải học hỏi suốt đời. Kiến thức không bao giờ là đủ, và nó cũng chính là thứ mang lại sự tự tin nhiều nhất.

Tống Ngọc Lan còn hỏi thêm về tình hình của xưởng mà anh rể của Đào Tử quản lý.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-218.html.]

Đào Tử thở dài một hơi rồi mới nói: “Xưởng đó giờ đã chuyển từ nhà nước sang tư nhân. Chị gái của chị thấy chồng không nỡ rời bỏ xưởng nên đã động viên anh ấy tiếp nhận toàn bộ. Nhưng gần đây chị gái của chị có kể từ khi xưởng tư nhân hóa, các đối tác nước ngoài trước đây đều đã chấm dứt hợp tác. Hiện tại anh rể chị đang chạy khắp nơi tìm đối tác mới. Nếu trong hai tháng tới mà vẫn chưa tìm được thì có lẽ xưởng sẽ phải đóng cửa.”

Trong những năm 80, việc chuyển từ xưởng nhà nước sang tư nhân là xu thế phát triển tất yếu, rất bình thường. Nhưng dù xưởng có chuyển đổi thì năng lực sản xuất và chất lượng cũng không thay đổi nhiều. Như xưởng của anh rể Đào Tử, nói to là thế nhưng thực ra chỉ có khoảng hai ba trăm công nhân, và chỉ có ba bốn dây chuyền sản xuất.

Khi đã tư nhân hóa thì các đối tác trước đây không muốn mạo hiểm làm ăn với những đơn vị nhỏ, mà sẽ chọn hợp tác với các xưởng lớn có uy tín hơn, vì tiền của ai cũng quý giá, không ai muốn mạo hiểm cả.

Còn các xưởng lớn thuộc nhà nước dù có vấn đề cũng có thể tìm đến cơ quan chức năng để khiếu nại, nhưng tư nhân thì có muốn kêu cũng chẳng có chỗ mà kêu.

Tống Ngọc Lan cũng im lặng theo, hiện tại trong tay cô không có một xu dính túi, còn nợ Lục Trạch Dân 10 vạn.

Dù muốn mở một tiệm quần áo, nhưng cũng phải chờ tiệm bánh Ngọc Lan thực sự ổn định thì mới có thể bắt đầu.

Trong lòng vướng bận nhiều chuyện, Tống Ngọc Lan trở về ký túc xá mà không để ý rằng Khương Nam chưa quay lại.

Cho đến chiều sau khi kết thúc tiết học, Tần Đa Nhạc sốt ruột lên tiếng: “Ngọc Lan, trưa nay cậu không phải đi cùng Khương Nam sao? Sao cô ấy lại không đi học suốt cả buổi chiều vậy?”

Tống Ngọc Lan nhìn sang giường của Khương Nam, thấy vẫn gọn gàng liền quay qua Tần Đa Nhạc : “Trưa nay mình về Thập Sát Hải một mình, không đi với cô ấy mà?”

“Hả? Bọn mình đều tưởng hai cậu thường đi cùng nhau, chắc chắn là cùng về chứ!” Lý Vũ và Ôn Tình cũng đứng bật dậy.

“Bọn mình đâu có ra ngoài cùng nhau, làm sao mà đi chung được? Lúc cô ấy đi trông thế nào?” Tống Ngọc Lan vừa khoác áo khoác lông vào, vừa hỏi.

“Mình nhớ loáng thoáng cô ấy có nói chuyện điện thoại gì đó.” Ôn Tình và các bạn trong phòng cũng vội khoác áo.

“Chia nhau ra, hai người đi tìm ở căng tin và thư viện, mình ra bốt điện thoại hỏi thăm.” Tống Ngọc Lan dẫn đầu bước ra khỏi ký túc xá.

Nửa tiếng sau, mấy người quay lại phòng tập hợp, nhưng vẫn không thấy bóng dáng Khương Nam đâu.

Loading...