Đoạt Lại Kịch Bản Nữ Chủ, Tôi Kiếm Tiền Đỗi PhóTra Nam - Chương 225

Cập nhật lúc: 2025-04-17 13:31:46
Lượt xem: 20

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khi Lý Trường Doanh nghe thấy Tống Ngọc Lan nói như vậy, trong lòng có chút không vui, nhưng ngoài mặt vẫn không để lộ, chỉ cười và nói: “Đồng chí Tống, chào cô. Thật ngại quá, là tôi hơi hấp tấp. Tôi với đội trưởng Lục là chiến hữu lâu năm, quan hệ rất thân thiết nên cứ nghĩ chúng ta cũng quen biết nhau rồi, không cần phải khách sáo nữa.”

Giọng của Tống Ngọc Lan trở nên mềm mại hơn, cô nhẹ nhàng nhìn Lý Trường Doanh, khiến người ta ngay từ cái nhìn đầu tiên đã cảm nhận được sự dịu dàng của cô.

“Đồng chí à, dù anh với bạn trai tôi là Lục Trạch Dân có thân thiết đến đâu thì cũng phải biết giữ khoảng cách chứ, đúng không?”

Nói xong, Tống Ngọc Lan không để ý đến Lý Trường Doanh nữa, quay sang nhìn Lục Trạch Dân.

Khi cô thấy nụ cười ngày càng rộng trên khóe môi Lục Trạch Dân, không kìm được khẽ cù vào lòng bàn tay anh một cái.

Lục Trạch Dân nắm chặt lấy tay nhỏ của Tống Ngọc Lan, sau đó quay đầu nhìn các binh lính xung quanh đang đứng xem, lớn giọng quát: “Tất cả về ký túc xá nghỉ trưa ngay! Ai mà dám lãng phí thời gian của tôi, buổi chiều sẽ phải chạy thêm 10km!”

Nghe vậy, mọi người nhanh chóng tản đi, không ai dám nán lại lâu thêm.

Thấy chỉ còn mỗi Lý Trường Doanh đứng đó không nhúc nhích, Lục Trạch Dân nhíu mày, trong lòng thầm nghĩ: Người này bị làm sao vậy? Từ khi mình đến chi đội Tân Thái, anh ta cứ tỏ ra khó chịu, giờ mình dẫn bạn gái đến, thế mà vẫn không biết điều, xem ra trước giờ mình quá hiền lành rồi.

Tuy nhiên, bây giờ không phải lúc để tính toán chuyện cũ, dù sao Tống Ngọc Lan cũng đang ở đây.

Lục Trạch Dân nắm tay Tống Ngọc Lan, dẫn cô về phía khu ký túc xá. Nhưng Lý Trường Doanh vẫn bám theo không buông.

Thấy vậy, Lục Trạch Dân giả vờ như không thấy, tiếp tục cùng Tống Ngọc Lan trò chuyện vài chuyện nhà cửa.

Khi vào đến ký túc xá, Lục Trạch Dân lập tức quay lại, ngăn không cho Lý Trường Doanh bước vào phòng. Anh bước một bước thật dài, đứng chắn ngay trước cửa. Vốn dĩ Lục Trạch Dân đã cao hơn Lý Trường Doanh nửa cái đầu, lúc này anh đứng thẳng lưng, trông càng cao lớn, vững chãi như một ngọn đồi không thể lay chuyển. Anh nói rất nghiêm túc: “Tôi không nhớ là mình có mời anh vào ký túc xá của tôi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-225.html.]

Lý Trường Doanh dường như không nhận ra sự không hài lòng của Lục Trạch Dân, liền gật đầu theo lời anh nói: “Đúng là cậu chưa mời tôi, nhưng tôi là vì tốt cho cậu với em dâu thôi. Hai người chưa lấy nhau, nam nữ chưa cưới mà ở cùng phòng thế này, không sợ người ta dị nghị sao?”

Lục Trạch Dân mỉm cười: “Chuyện này không cần phó đội trưởng Lý lo lắng. Chúng tôi chắc chắn sẽ kết hôn, chẳng có gì phải sợ dị nghị cả. Với lại trong quân đội, tôi nghĩ chỉ cần phó đội trưởng Lý không lên tiếng, cũng chẳng ai dám nói xấu tôi đâu.”

Ý tứ của Lục Trạch Dân đã rõ ràng, hơn nữa anh còn nhấn mạnh cụm từ “phó đội trưởng Lý”, điều này khiến sắc mặt Lý Trường Doanh tối sầm lại. Anh ta trừng mắt nhìn Lục Trạch Dân rồi hậm hực bỏ đi về phòng bên cạnh.

Sự ác ý của Lý Trường Doanh rõ ràng đến mức Tống Ngọc Lan cũng thấy hơi khó hiểu.

Lục Trạch Dân không đóng cửa, để mở hẳn, dù trước đó anh đã nói như vậy nhưng trong lòng vẫn lo danh dự của Tống Ngọc Lan bị ảnh hưởng. Dù anh rất chắc chắn muốn cưới cô, nhưng anh cũng muốn giữ cho cô một lối thoát nếu cô không muốn kết hôn.

Lục Trạch Dân không định kể về những chuyện ở quân đội cho Tống Ngọc Lan nghe, nhưng hành động vừa rồi của Lý Trường Doanh khiến anh phải đưa ra lời giải thích.

“Chuyện anh chuyển về đội Tân Thái vốn rất bất ngờ. Ban đầu nếu anh không đến thì chức đội trưởng đã là của phó đội trưởng Lý rồi, ít nhất là anh ta nghĩ vậy. Nên suốt nửa tháng anh đến đây, lúc nào anh ta cũng tỏ thái độ khó chịu với anh.

Trước đây anh không hiểu tại sao lại phải đến làm đội trưởng ở đây, rõ ràng là có vị trí tốt hơn cho anh. Nhưng giờ thì anh hiểu rồi, Lý Trường Doanh không có khả năng suy nghĩ thấu đáo, lại quá nhỏ mọn. Dù có dựa vào mối quan hệ gia đình thì anh ta cũng không đi xa được, hoàn toàn không thích hợp làm đội trưởng.”

Tống Ngọc Lan gật đầu ra hiệu đã hiểu. Cô lấy tất và áo giữ nhiệt từ trong túi xách của mình ra đưa cho Lục Trạch Dân. Trên xe taxi vẫn còn để đầy đồ ăn.

Lục Trạch Dân cũng trân trọng khoảng thời gian được ở bên cạnh Tống Ngọc Lan, nên không nói thêm về chuyện của người khác nữa.

Chẳng bao lâu sau, hai người mới chỉ trò chuyện được một lúc thì người trực gác đã dẫn theo hai liên lạc viên, trên vai họ vác theo những món đồ đã kiểm tra xong, nhanh chóng chạy tới: “Đội trưởng Lục, mấy thứ chị dâu mang đến đã kiểm tra và đăng ký xong hết rồi. Anh muốn mang hết về ký túc xá hay để ở văn phòng?”

Cũng không trách người trực gác lại hỏi như vậy. Trong đơn vị, mỗi lần có người nhà đến thăm, họ thường mang theo chút đồ ăn để cải thiện bữa ăn cho chồng mình. Nhưng chưa có ai mang nhiều như Tống Ngọc Lan.

Loading...