Đoạt Lại Kịch Bản Nữ Chủ, Tôi Kiếm Tiền Đỗi PhóTra Nam - Chương 226

Cập nhật lúc: 2025-04-17 13:31:48
Lượt xem: 24

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Người trực gác nghi ngờ rằng ký túc xá nhỏ của Lục Trạch Dân không đủ chỗ để chứa hết đồ, nên mới hỏi có cần để ở văn phòng hay không.

Lục Trạch Dân cũng không để ý lắm đến số lượng đồ đạc khi lấy xuống từ xe taxi, giờ đây nhìn thấy thì anh cũng có phần ngạc nhiên.

Nhưng anh biết rõ Tống Ngọc Lan mang theo nhiều như vậy chắc chắn là có phần dành cho các anh em dưới quyền của mình.

Anh giữ lại một thùng thịt hộp, một túi thịt bò khô, một cân thịt lợn khô và hai cái bánh mì, còn lại thì để cho người trực gác và liên lạc viên mang về ký túc xá chia cho các anh em trong đơn vị.

Ba người tay bận cầm đồ nên không thể chào theo nghi thức, chỉ cười rạng rỡ và trang trọng cúi chào Tống Ngọc Lan và Lục Trạch Dân: “Cảm ơn đội trưởng Lục và chị dâu! Cảm ơn hai người rất nhiều!”

Lý Trường Doanh ở phòng bên cạnh vẫn đang chú ý động tĩnh, lúc này không kìm được mà đập nhẹ tay vào tường, nhỏ giọng lẩm bẩm: “Chỉ biết đi đường tắt để lấy lòng người khác!”

Tống Ngọc Lan lấy từ đáy túi ra ba hộp trà mao tiêm. Cô để riêng chỗ này vì nó khá đắt, không thể chia đều cho mọi người được. Đặt trà lên bàn, cô để mặc Lục Trạch Dân tự chia phần cho ai, việc đó không liên quan đến cô nữa.

Lục Trạch Dân bước ra cửa, nhìn trước ngó sau, chắc chắn không có ai trong hành lang rồi nhanh như cắt, quay lại như con hổ đói vồ mồi, lao về phía Tống Ngọc Lan đang ngồi trên ghế.

Anh vươn tay ôm chặt cô vào lòng, như muốn hòa tan cô vào cơ thể mình.

Sau đó, môi anh chạm nhẹ vào trán cô rồi lại nhanh chóng tách ra như bị điện giật.

Làm xong tất cả, Lục Trạch Dân thản nhiên ngồi xuống cách Tống Ngọc Lan khoảng một mét, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.

Tống Ngọc Lan vẫn còn choáng váng trước những hành động bất ngờ này, cô ngập ngừng hỏi, giọng vừa thẹn thùng vừa bối rối: “Vừa rồi anh… đang làm gì thế?” Làm gì mà giống như một nghi thức gặp mặt vậy?

Tai của Lục Trạch Dân đỏ bừng lên, anh ngượng ngùng mím môi, nhưng ánh mắt lại hướng về cửa, như lo sợ có ai đó đi ngang qua.

Anh nói với giọng thấp: “Tất nhiên là anh muốn ôm em rồi, nhưng lại sợ có người thấy, sẽ không tốt cho danh tiếng của em. Nên anh đành phải vội vàng thể hiện tình cảm một chút thôi...” Giọng anh đầy vẻ bất lực và ấm ức.

Nghe vậy, Tống Ngọc Lan bật cười. Người này nhìn bề ngoài thì có vẻ nghiêm túc, điềm tĩnh, cái gì cũng như nắm chắc trong tay, nhưng hóa ra anh cũng có mặt trẻ con như vậy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-226.html.]

Lục Trạch Dân ngồi cách Tống Ngọc Lan tầm một mét, nhưng ánh mắt cứ như móc câu, lặng lẽ dõi theo cô từ đầu đến chân, ánh mắt không giấu nổi tình cảm sâu đậm.

Hai người ngồi đối diện nhau, chẳng cần nói gì nhiều, chỉ nhìn nhau mà bầu không khí xung quanh dần trở nên mập mờ, ám muội.

Cho đến khi tiếng gõ cửa vang lên, phá tan sự yên tĩnh đầy tình cảm giữa họ.

Vượng Tài bước vào, ngại ngùng cúi chào Lục Trạch Dân và Tống Ngọc Lan, rồi nói: “Đội trưởng Lục, em họ tôi biết chị dâu tới đây, sợ chị dâu ở doanh trại một mình sẽ không quen, nên tôi dẫn em họ đến để bầu bạn với chị dâu, đỡ phải buồn khi anh đi huấn luyện buổi chiều.”

Lục Trạch Dân suýt nữa đã trợn trắng mắt, thầm chửi rủa trong lòng: Đây là cái ý tưởng ngớ ngẩn gì thế hả?

Anh chỉ muốn dành thêm chút thời gian bên vợ mình, sao lại khó đến vậy?

Tống Ngọc Lan nghe lời Vượng Tài nói, tò mò liếc mắt nhìn về phía sau lưng anh ta. Không nhìn thì thôi, nhìn rồi thì suýt nữa giật mình!

Đây đâu phải đến để bầu bạn, chẳng khác gì đến tham gia thi hoa hậu cả!

Trước mặt cô là Chu Hà, cô ta mặc một chiếc váy dài đỏ rực rỡ, tà váy tung bay như một bông hoa đỏ thắm. Trên chân là đôi giày cao gót 8 phân màu đen.

Điều thu hút nhất chính là khuôn mặt được trang điểm kỹ lưỡng của Chu Hà. Kỹ đến mức khuôn mặt dày phấn, má hồng và son môi đỏ rực nổi bật, khiến tổng thể trông loè loẹt không kém gì nhân vật kinh dị trong phim ma!

Trang điểm quá đà, lòe loẹt và hoàn toàn thiếu đi sự tinh tế.

Đáng nói hơn, trong thời tiết giá lạnh thế này, đến Tống Ngọc Lan mặc áo lông vũ còn thấy lạnh, mà Chu Hà lại chỉ mặc một chiếc váy đỏ rực. Điều này khiến Tống Ngọc Lan không khỏi rùng mình.

Dù cô có chậm hiểu về tình cảm thì cũng dễ dàng nhận ra mục đích thật sự của Chu Hà rõ ràng là nhắm vào Lục Trạch Dân.

Khi Chu Hà thấy mặt của Tống Ngọc Lan, toàn thân cô ta cứng đờ đứng ngay cửa. Đôi môi tím tái vì lạnh, được son môi đỏ rực che lấp, làm cho cô ta trông chẳng khác gì một mụ phù thủy đáng sợ.

Khi ở cửa, cô ta không nhìn thấy mặt của Tống Ngọc Lan mà chỉ thấy bóng lưng cao ráo.

Lúc về ký túc xá, Chu Hà nghĩ chắc chắn mình phải trang điểm thật đẹp để đến “xem mặt” Tống Ngọc Lan, tưởng tượng rằng Tống Ngọc Lan không xinh bằng mình, rồi Lục Trạch Dân chắc chắn sẽ bỏ bạn gái để đến với mình.

Loading...