Tống Ngọc Lan bị hôn đến mức toàn thân tê dại, đầu óc choáng váng, nếu không có tay Lục Trạch Dân đỡ lấy đầu và eo cô thì có lẽ cô đã khuỵu xuống đất. Bản năng của cô đã khiến cô đáp lại nụ hôn ấy, điều này càng làm tăng thêm sự tự tin cho Lục Trạch Dân.
Môi lưỡi quấn quýt, trong phòng tràn ngập không khí ngọt ngào và nóng bỏng. Hai người đứng sát nhau đến mức Tống Ngọc Lan có thể cảm nhận rõ nhịp tim dồn dập của Lục Trạch Dân, như đang đập loạn vì cô.
Dù Tống Ngọc Lan không phải là kiểu người e thẹn, nhưng cô cũng không phải là một “tay chơi” sành sỏi. Nụ hôn này khiến cô đỏ bừng mặt. Chỉ cần nghĩ rằng cả hai đều là mối tình đầu của nhau thì cô đã không khỏi cảm thấy mình thật may mắn.
Sau khi tách ra, Tống Ngọc Lan không dám nhìn thẳng vào mắt Lục Trạch Dân. Trong khi đó, anh lại mỉm cười, ánh mắt tràn ngập sự thích thú, nhìn cô chăm chú. Lưỡi anh lướt qua khóe môi, như muốn hồi tưởng lại vị ngọt ngào của nụ hôn vừa rồi – ngọt như kẹo, mang theo chút hương thơm dễ chịu.
Tiếng chuông báo thức vang lên, Tống Ngọc Lan ngước nhìn Lục Trạch Dân, khẽ nói: “Em phải đi rồi, tài xế taxi còn đang đợi ngoài cửa.”
Dù cô không biết rõ lắm về thời gian biểu trong quân đội, nhưng cô biết rằng nó cũng không khác gì với thời gian học hành của mình. Trước khi tới đây, cô đã dặn tài xế rằng sẽ trả gấp ba tiền để ông ấy chờ cô trong một tiếng.
Dù muốn ở lại lâu hơn, nhưng cả hai đều không phải là những người có nhiều thời gian rảnh, nên đành phải tạm biệt.
Lục Trạch Dân có chút hụt hẫng, anh nghĩ nếu Ngọc Lan là vợ anh thì anh đã có thể đường đường chính chính giữ cô lại bên mình. Anh đứng dậy, lấy ra một chiếc hộp quà lớn từ tủ: “Sinh nhật em sắp tới rồi, anh sợ không thể tham dự được nên anh tặng em trước.”
Tống Ngọc Lan ngạc nhiên nhận lấy: “Anh bận như vậy, làm sao có thời gian mua quà chứ?”
Lục Trạch Dân chỉ tay về phía chiếc hộp: “Đây là quà dành cho em, sao anh lại có thể không có thời gian được chứ.”
Thực ra, ngay từ khi họ bắt đầu yêu nhau thì Lục Trạch Dân đã nhờ Dương Lệnh đặt làm bộ trang sức đặc biệt cho cô. Đêm hôm đó, anh còn rời đi sớm để đích thân chọn nguyên liệu, hy vọng mang lại cho cô một sự bất ngờ.
Tống Ngọc Lan vui vẻ mở nắp hộp quà ra, ngay khi nhìn thấy thứ bên trong, cô không khỏi giật mình. Trong hộp là một chiếc vòng tay mạ vàng tinh xảo, trên đó đính ba viên kim cương lấp lánh, toát lên vẻ sang trọng và quý phái. Dù là vàng, nhưng thiết kế hoàn toàn không mang đến cảm giác nặng nề hay phô trương, mà lại rất thời trang và hiện đại.
Không chỉ có vậy, ngoài chiếc vòng tay thì còn có một đôi bông tai và một sợi dây chuyền vàng, mỗi món đều được điểm xuyết bằng kim cương, sáng chói và đầy mê hoặc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-229.html.]
Chưa hết, khi cô lấy hết các món trang sức ra khỏi hộp, cô phát hiện ở đáy hộp còn có một chiếc trâm cài tóc bằng vàng cực kỳ tinh xảo. Từng chi tiết của chiếc trâm đều được chế tác tỉ mỉ, thể hiện tay nghề xuất sắc của người thợ làm ra nó.
Món quà này quá đắt giá!
Tống Ngọc Lan không tin nổi vào mắt mình, nhìn Lục Trạch Dân và vội vàng nói: “Em không thể nhận được!”
Cô chưa từng tặng anh bất cứ món quà gì, ngay cả hôm nay tới thăm anh thì cô cũng chỉ mua một ít quà đơn giản. Đối diện với món quà quý giá thế này của Lục Trạch Dân, cô thật sự cảm thấy khó mà nhận được!
Lục Trạch Dân thấy Tống Ngọc Lan do dự, nghĩ rằng cô không thích, liền thầm nghĩ: Không phải Dương Lệnh nói đây là kiểu dáng mà các cô gái thích sao?
“Nếu em không thích kiểu này thì cứ giữ lại làm kỷ niệm.”
Tống Ngọc Lan xua tay: “Không phải là em không thích, mà là nó quá quý giá.” Trong lòng cô cũng đang nghĩ xem Lục Trạch Dân giàu có đến mức nào, ngoài khoản tiền trong sổ tiết kiệm mà anh cho mượn, giờ lại có thể mua món quà đắt đỏ thế này?
Khả năng cao là tiền này từ nhà anh mà có...
Tống Ngọc Lan nghiêm túc đẩy hộp quà lại: “Trạch Dân, anh trả lại món này đi. Em nhận tấm lòng của anh, nhưng em không thể nhận món quà này.”
Dường như Lục Trạch Dân đã đoán được lý do tại sao Tống Ngọc Lan từ chối, anh cười nhẹ: “Em yên tâm, không phải tiền của gia đình, một phần nhỏ là tiền tiêu vặt từ nhỏ anh tích góp, phần lớn là tiền đầu tư mà Dương Lệnh giúp anh kiếm được. Anh không nghèo như em nghĩ đâu. Tuy không giàu có gì, nhưng cũng không đến nỗi mua quà mà hết sạch tiền.”
Chưa kịp để Tống Ngọc Lan nói thêm, Lục Trạch Dân liền cầm lấy chiếc vòng tay, xoay mặt trong của nó cho Tống Ngọc Lan xem: “Hơn nữa, em thực sự không nhận sao? Trong này có khắc tên em, trả lại cũng không được nữa. Nếu em không thích thì lần sau anh sẽ mua món khác mà em thích hơn.”
Tống Ngọc Lan cúi đầu nhìn kỹ, quả nhiên bên trong có khắc ba chữ “Tống Ngọc Lan” nho nhỏ!
Một bộ trang sức tinh xảo như thế, không biết phải mất bao nhiêu thời gian mới hoàn thành?
Từ lúc cô và Lục Trạch Dân hẹn hò vào tháng bảy đến nay mới chỉ bốn tháng.