Tống Ngọc Lan vẫn đang nằm trên người bà lão, được Trương Kính bảo vệ phía sau, cô cảm nhận rõ ràng cơ thể nặng nề của người phía sau từ từ trĩu xuống. Đột nhiên, một giọt chất lỏng từ tai cô trượt xuống khóe mắt.
Mọi thứ dường như chậm lại trong mắt Tống Ngọc Lan, cô đưa tay quệt nhẹ khóe mắt, một vệt đỏ tươi in trên những ngón tay trắng muốt của cô, màu đỏ chói mắt này quá đỗi kinh hoàng!
Cơ thể Trương Kính đổ xuống bên cạnh như một bao tải, lúc này Tống Ngọc Lan mới nhìn rõ nguồn gốc của vệt đỏ ấy!
Phan Phương hét lên: “Đoạn Dũng! Anh làm vậy là g.i.ế.c người đấy!”
Đoạn Dũng cũng sững sờ, vội vàng ném chiếc ghế sang một bên và định bỏ chạy.
Tống Ngọc Lan phản ứng nhanh chóng, chỉ vào Đoạn Dũng, hét lớn: “Đừng để anh ta chạy! Ai giữ được tôi thưởng 50 đồng!”
Đại Mộc và Tiểu Mộc lập tức lao tới giữ chặt Đoạn Dũng, lúc này anh ta đã mềm nhũn người vì nghĩ rằng mình vừa g.i.ế.c người, Đại Mộc và Tiểu Mộc không tốn nhiều sức để khống chế anh ta.
Tống Ngọc Lan không còn quan tâm tới bà lão dưới thân, cô vội vàng đứng dậy và chạy đến bên Trương Kính: “Trương Kính, anh sao rồi?”
Trương Kính bị đánh rơi kính, không nhìn rõ nét mặt của Tống Ngọc Lan, chỉ nghe được giọng cô run rẩy đầy lo lắng. Anh ấy cố gắng giơ tay lên, trấn an: “Không sao đâu, chỉ là lưng hơi đau rát. Có thể tìm kính giúp tôi được không? Tôi thấy hơi mờ.”
Tống Ngọc Lan vội vàng nhặt cặp kính vỡ trên sàn, run rẩy đeo vào cho Trương Kính.
Không phải cô không giữ được bình tĩnh, mà là tình cảnh trước mắt quá kinh hoàng. Trương Kính nằm đó, m.á.u hòa với nước tuyết loang lổ khắp nơi dưới thân anh ấy, nhìn rất đáng sợ.
“Chị Phan Phương, xem công an đã đến chưa!” Tống Ngọc Lan hét lên.
Ở gần đây không có bệnh viện, gọi 120 thì quá xa, chỉ còn cách chờ cảnh sát đến.
May mắn thay Tống Ngọc Cảnh không làm cô thất vọng, cảnh sát đến rất nhanh.
Trương Kính được đưa lên xe, Tống Ngọc Lan quay lại lấy 2.000 đồng tiền mặt dự phòng, rồi bảo Trương Nguyên Âm và Tống Ngọc Cảnh về nhà thông báo cho gia đình nhà họ Trương.
Trương Nguyên Âm không khóc lóc, chỉ nắm c.h.ặ.t t.a.y Tống Ngọc Lan, đôi mắt ngấn nước cố kìm nén: “Chị Ngọc Lan, cứu anh của em với!”
Tống Ngọc Lan hít sâu một hơi, nhìn thoáng qua Trương Kính đang lờ mờ tỉnh táo, cô gật đầu chắc nịch: “Yên tâm, không sao đâu. Khi em và bố mẹ em tới bệnh viện thì anh của em chắc chắn sẽ ổn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-233.html.]
Chỉ được phép thêm một người lên xe, Tống Ngọc Lan đi cùng Trương Kính đến bệnh viện, còn những người khác bị đưa về đồn để lấy lời khai.
Trương Kính nghiêng đầu qua khe hở của chiếc kính chưa bị vỡ, nhìn vào khuôn mặt lo lắng của Tống Ngọc Lan, nhẹ giọng nói: “Đừng lo lắng, tôi cảm thấy không có gì nghiêm trọng đâu.”
Tống Ngọc Lan thấy Trương Kính còn có thể trấn an mình, không kìm được mà cười nhẹ, nhưng đó là một nụ cười gượng gạo: “Ừm.”
Trương Kính muốn nói thêm gì đó, nhưng trước mắt anh ấy đột nhiên thấy hình ảnh của Tống Ngọc Lan biến thành nhiều người, anh ấy không khỏi muốn lắc đầu cho tỉnh táo.
Tống Ngọc Lan vội đưa tay giữ đầu Trương Kính: “Đừng cử động, tình trạng của anh bây giờ nên nghỉ ngơi. Đợi tới bệnh viện, để bác sĩ kiểm tra xong rồi hẵng cử động, được không?”
Trương Kính còn định nói gì đó nhưng chỉ yếu ớt đáp: “Nhưng bây giờ cô biến thành mấy người rồi, tôi không phân biệt được đâu là cô nữa.”
Nghe vậy, viên cảnh sát ngồi ở ghế phụ ngay lập tức quay đầu lại nhìn Trương Kính. Trước khi lên làm nhiệm vụ, anh ấy cũng đã học qua sơ cứu cơ bản.
“Đồng chí Trương, bây giờ cậu có cảm thấy buồn nôn không?”
Trương Kính dùng giọng yếu ớt đáp: “Một chút.”
Tống Ngọc Lan lo lắng quay sang hỏi viên cảnh sát: “Anh ấy có bị chấn thương sọ não không?”
Viên cảnh sát gật đầu: “Có khả năng đó. Chúng ta chỉ còn 5 phút nữa là tới bệnh viện. Trong thời gian này đồng chí Tống, đừng để bạn trai của cô ngủ.”
Trong tình huống nguy cấp này, Tống Ngọc Lan không có thời gian để giải thích mối quan hệ giữa cô và Trương Kính. Cô nhẹ nhàng nâng đầu Trương Kính, nhận ra hình như anh ấy muốn ngủ.
Tống Ngọc Lan lập tức gọi: “Trương Kính, Trương Kính, anh tỉnh dậy đi!”
Trương Kính cố gắng mở mắt nặng trĩu, khẽ lẩm bẩm: “Tôi không sao, đừng lo.”
Tống Ngọc Lan đặt đầu Trương Kính dựa vào vai mình để tránh cho phần sau đầu của anh ấy cọ vào ghế gây tổn thương thêm.
Dù chưa thực sự quen biết nhau, Tống Ngọc Lan cũng không biết phải nói gì để Trương Kính thấy hứng thú mà tỉnh táo hơn. Cô liền nghĩ ra một chủ đề bất chợt: “Trương Kính, đơn vị của các anh nghiên cứu về cái gì? Đêm qua anh còn bảo sẽ dẫn tôi gặp thầy của anh, đúng không? Đợi anh khỏe lại thì chúng ta sẽ đi, xem xem hẹn vào lúc nào thì thích hợp...”
Tống Ngọc Lan nói rất nhiều, nhưng Trương Kính chẳng có phản ứng gì. Chưa bao giờ cô cảm thấy 5 phút dài đến thế! Cô đổi chủ đề: “Anh có thích cô gái nào không?”