Đoạt Lại Kịch Bản Nữ Chủ, Tôi Kiếm Tiền Đỗi PhóTra Nam - Chương 234

Cập nhật lúc: 2025-04-17 13:32:05
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vừa dứt lời thì cô đã cảm thấy người dựa trên vai mình dường như khẽ cử động.

Hiểu rồi, anh ấy thích chủ đề này.

Tống Ngọc Lan tiếp tục: “Anh thích con gái tóc dài hay tóc ngắn?”

Cô nghĩ rằng sẽ không nhận được câu trả lời, định nói tiếp thì một giọng nói yếu ớt vang lên bên tai: “Tóc dài.”

Có được phản hồi, Tống Ngọc Lan tiếp tục đào sâu vào chủ đề: “Thích cao hay thấp?”

“Không cao không thấp.”

“Gầy hay mập?”

“Gầy.”

“...” Tống Ngọc Lan tiếp tục hỏi về mẫu người lý tưởng, Trương Kính đều trả lời từng câu một, có vẻ như anh ấy thực sự muốn yêu đương.

“Người mà anh thích có cùng làm việc trong đơn vị với anh không?”

Tống Ngọc Lan tò mò hỏi thêm. Cô cảm thấy người dựa trên vai mình bỗng cứng đờ trong giây lát.

“Cô gái này, cô hỏi cái gì vậy? Người cậu ấy mô tả không phải chính là cô sao, còn hỏi làm gì!” Viên cảnh sát lái xe đùa vui.

Cả người Tống Ngọc Lan cũng cứng đờ theo...

Chiếc xe dừng lại êm ái trước cửa khu cấp cứu.

Trương Kính được các y tá và bác sĩ chuyển lên cáng rồi đẩy vào phòng cấp cứu.

Mặc dù Trương Kính đã cố gắng cúi đầu khi tai nạn xảy ra, nhưng ghế vẫn va vào phần sau đầu anh ấy. Tuy không quá nghiêm trọng, nhưng vẫn cần kiểm tra kỹ lưỡng.

Tống Ngọc Lan thanh toán viện phí xong liền trở lại hành lang ngồi chờ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-234.html.]

Trong tay cô vẫn ôm chiếc áo khoác lông vũ của Trương Kính, đã bị ghế cào rách, đầy vết m.á.u loang lổ, đủ để thấy tình trạng của Trương Kính không mấy khả quan.

Hai viên công an lấy ra cuốn sổ ghi chép, vì bệnh nhân lúc này không thể rời xa người thân, nên việc đưa Tống Ngọc Lan về làm biên bản là không thực tế.

Tống Ngọc Lan đang trả lời câu hỏi của công an thì Dư Ái và Trương Viễn Sơn đã đến. Có lẽ họ vừa nghe được tin tức liền vội vàng chạy đến, nên mới nhanh như vậy.

Hai người vừa đến đã nghe công an kể lại tình hình, cửa phòng phẫu thuật cũng vừa từ từ mở ra. Dư Ái và Trương Viễn Sơn không kịp hỏi thêm chi tiết, liền tiến lên xem tình hình của Trương Kính, lúc này đã được gây mê và đang ngủ.

Bác sĩ nhìn ba người rồi nói: “Người nhà qua đây lấy giấy khám.”

Trương Viễn Sơn bước tới nhận tờ kết quả kiểm tra, bác sĩ chỉ vào kết quả và nói: “Bệnh nhân có một khối m.á.u bầm ở sau đầu, có thể sẽ ảnh hưởng đến thị lực trong khoảng mười ngày nửa tháng, nhưng không quá nghiêm trọng. Cậu ấy còn trẻ, sau khi khối m.á.u tan hết thì thị lực sẽ tự nhiên hồi phục, sẽ không có tác động gì lâu dài. Còn những vết trầy xước trên cơ thể cũng không phải vấn đề lớn, chỉ cần chú ý nửa tháng tới không ăn cay và tránh để vết thương dính nước là được.”

Tống Ngọc Lan đứng bên cạnh, trong lòng thầm ghi nhớ những lời dặn dò của bác sĩ.

Các cán bộ công an sau khi nghe bác sĩ nói tình trạng của Trương Kính, ghi lại biên bản xong và nhận được báo cáo giám định thương tật thì trở về đồn.

Tống Ngọc Lan đặt bộ quần áo trên ghế trong phòng bệnh, chân thành cúi chào Dư Ái và Trương Viễn Sơn: “Chú, dì, cháu rất xin lỗi hai người về chuyện hôm nay, là do cháu đã không suy nghĩ chu toàn.”

Dư Ái vội vàng đỡ Tống Ngọc Lan dậy và vỗ nhẹ vào tay cô: “Cháu nói gì thế? Hôm nay là chuyện bất ngờ, chú và dì không trách cháu đâu. Nếu không có A Kính đỡ cú đó thì có khi người nằm đây lại là cháu rồi. Cháu xinh đẹp thế này, yếu đuối như vậy, không biết có chịu nổi không nữa. A Kính là đàn ông con trai, dì tự hào về thằng bé.”

Trương Viễn Sơn đứng bên cạnh, dù không nói nhiều nhưng gương mặt cũng thể hiện sự đồng tình với vợ.

Dù Trương Kính có gầy gò thế nào thì cũng vẫn khỏe mạnh hơn Tống Ngọc Lan. Hơn nữa sự khác biệt về thể lực giữa nam và nữ cũng rất rõ ràng. Nếu cú đánh đó mà trúng vào người Tống Ngọc Lan thì hậu quả có lẽ không chỉ là những vết thương nhẹ như thế này.

Dư Ái và Trương Viễn Sơn vốn là những người đi lên từ nông thôn nhờ học hành, nên họ đều rất hiểu lý lẽ.

Ngọn nguồn của mọi chuyện là thế này: Sau khi Phan Phương hoàn tất việc chuyển quyền sở hữu ngôi nhà, được Tống Ngọc Lan nhắc nhở rằng nên nhanh chóng làm thủ tục chuyển hộ khẩu để tránh sau này sẽ gặp rắc rối, Phan Phương liền đến chuyển hộ khẩu. Hiện tại, hộ khẩu của cô ấy và Đoạn Noãn chưa đổi tên vẫn nằm trong nhà Đoạn Dũng.

Về phía Đoạn Dũng thì không có vấn đề gì, anh ta đang chuẩn bị kết hôn nên cũng muốn Phan Phương chuyển đi càng sớm càng tốt.

Vấn đề nảy sinh khi mẹ của Đoạn Dũng nghe nói Phan Phương không chuyển hộ khẩu về nhà bố mẹ cô ấy, mà cần có một nơi cố định để làm thủ tục chuyển. Bà ta liền đến khu nhà trọ cũ của Phan Phương để tìm hiểu, và nghe được hàng xóm nói rằng Phan Phương đã không ở đó từ lâu.

Mẹ Đoạn về nhà bàn bạc với Đoạn Dũng, cho rằng Phan Phương chắc chắn đã tìm được một “đại gia” nào đó, thế là hai mẹ con nảy sinh ý định bày mưu. Họ tìm hiểu địa chỉ của Phan Phương từ khu dân cư và đến thẳng nhà cô ấy, sau đó gây ra vụ ẩu đả này.

Loading...