Đoạt Lại Kịch Bản Nữ Chủ, Tôi Kiếm Tiền Đỗi PhóTra Nam - Chương 238

Cập nhật lúc: 2025-04-17 13:32:14
Lượt xem: 16

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9ABI0AOJHL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bệnh nhân đã nói vậy, Tống Ngọc Lan cũng chẳng biết nói gì thêm.

Buổi trưa, bảo mẫu nhà họ Trương đến đưa cơm, Trương Kính lập tức nhờ y tá làm thủ tục xuất viện và cùng bảo mẫu về nhà.

Trong suốt nửa tháng Trương Kính nằm viện, Dư Ái chỉ đến thăm vào cuối tuần, để lại ấn tượng về một người mẹ bận rộn với công việc trong mắt Tống Ngọc Lan.

Khi thấy bảo mẫu dìu Trương Kính về nhà, Dư Ái liền đặt tách cà phê xuống và tiến tới hỏi: “Sao lại xuất viện sớm thế?”

Trương Kính nhìn vào tách cà phê mà Dư Ái vừa đặt xuống, khóe miệng nở một nụ cười nhẹ: “Đã gần như khỏi rồi. Bác sĩ nói có thể về nhà nghỉ ngơi, có khi mấy ngày nữa là mắt sẽ ổn thôi.”

Dư Ái đưa tay quơ quơ trước mắt Trương Kính, có phần lo lắng: “Bác sĩ này có đáng tin không? Mắt con vẫn chưa nhìn rõ mà, chẳng phải nói là nửa tháng sẽ khỏi sao?”

Trương Kính giải thích: “Không sao đâu, do cận thị nặng gây ra thôi. Bác sĩ nói có sự chênh lệch thời gian là chuyện bình thường, từ từ sẽ hồi phục.”

Trương Kính vốn đã bị cận nặng nên lời giải thích này rất hợp lý.

Sau khi thi xong, các thành viên trong phòng ký túc xá bắt đầu thu dọn đồ đạc, chỉ riêng Dương Chiêu Đệ là vẫn chưa có động tĩnh gì. Cô ấy đã không còn nhà để về nữa.

Trường đại học Thanh Hoa không bắt buộc sinh viên phải rời khỏi ký túc xá trong kỳ nghỉ. Những ai muốn ở lại chỉ cần báo cáo với cố vấn và đăng ký với quản lý ký túc xá.

Ban đầu, Tần Đa Nhạc đã định rủ Dương Chiêu Đệ về nhà cùng mình, vì mẹ cô rất quý Dương Chiêu Đệ. Nhưng Dương Chiêu Đệ từ chối, nói: “Tớ ở lại Thanh Hoa để tiện học tập hơn, với lại tớ đã tìm được một công việc làm thêm gần trường, đi đi về về cũng bất tiện.”

Tần Đa Nhạc biết tính cách của Chiêu Đệ, một khi cô ấy đã quyết thì khó mà thay đổi, nên chỉ đành miễn cưỡng chấp nhận.

Ôn Tình và Lý Vũ cũng chỉ nói vài câu tượng trưng rồi để Dương Chiêu Đệ tự quyết định.

Phòng ký túc xá có 6 người, nhưng chỉ có Khương Nam là phải về quê xa. Từ Bắc Kinh đến huyện Ngọc Lâm, nếu đi cả ngày đêm không nghỉ thì ít nhất cũng mất ba ngày hai đêm mới đến nơi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-238.html.]

Tống Ngọc Lan hiểu tâm trạng nóng lòng muốn về nhà của Khương Nam, nên không ngăn cản cô ấy. Cô đích thân đưa Khương Nam ra ga tàu, trên đường đi còn không ngừng dặn dò đủ thứ chuyện: Trên tàu tuyệt đối không được ngủ quên, không nên tin lời người lạ, thậm chí còn lấy ví dụ từ sự cố của Lý Anh trước đây để cảnh báo Khương Nam.

Khương Nam ôm chặt Tống Ngọc Lan an ủi: “Được rồi, mình nhớ hết rồi mà. Bây giờ cậu thật lắm lời, chẳng giống với cậu thường ngày chút nào. Với lại ông nội mình đã nói trên tàu có một trưởng toa mà ông quen biết, vé mình mua lần này cũng nhờ ông ấy giúp mới có được vé giường nằm mềm, cậu cứ yên tâm nhé. Khi mình về đến nhà thì sẽ lập tức gửi điện báo để báo bình an cho cậu.”

Nghe Khương Nam nói thế, Tống Ngọc Lan mới thấy yên tâm phần nào.

Tiễn Khương Nam xong, Tống Ngọc Lan quay lại tứ hợp viện ở Thập Sát Hải, tự nhốt mình trong phòng để lên kế hoạch. Bây giờ còn khoảng một tháng rưỡi nữa là đến Tết Nguyên đán, cô dự định quay lại công việc quen thuộc trước đây là bán hàng ngoài chợ.

Ban đầu, cô định mở một cửa hàng quần áo, nhưng vì nguồn vốn hiện tại khá hạn hẹp, sau khi trả lương và thưởng cho nhân viên thì trong tay chỉ còn lại hơn hai vạn đồng.

Cửa hàng vật liệu xây dựng An Nhiên vẫn chưa thu hồi được vốn đầu tư, năm nay gần như không được chia lợi nhuận.

Tống Ngọc Lan không muốn bỏ lỡ dịp kiếm tiền trong dịp tết, nên giải pháp duy nhất là quay lại bán hàng ngoài chợ. Sau khi mùa cao điểm bán hàng trước tết kết thúc thì cô sẽ cân nhắc kế hoạch mở cửa hàng vào năm tới.

Ngoài ra, cửa hàng bánh ngọt của cô hiện đã có một mô hình kinh doanh ổn định, thời điểm này không thích hợp để thử nghiệm các sản phẩm mới.

Tống Ngọc Lan hoàn toàn tin tưởng vào Lý Anh và Phan Phương, dù cô có làm gì cũng không bị ràng buộc hay hạn chế.

Tuy nhiên, dù là nguồn hàng hay cửa hàng vật liệu xây dựng An Nhiên thì cô đều phải tự mình về Bằng Thành để xử lý.

Tống Ngọc Lan không muốn lãng phí thời gian, dự định ngay ngày mai sẽ xuất phát về Bằng Thành luôn.

Sau khi bàn bạc với bà nội Tống, Tống Ngọc Cảnh còn một tuần nữa mới thi xong và nghỉ học nên hai người không thể đi cùng cô. Hơn nữa, Tống Ngọc Lan chỉ đi vài ngày rồi sẽ quay lại, không cần phải làm phiền bà nội Tống.

Tống Ngọc Lan đi chợ mua một ít thực phẩm bổ dưỡng, lần đầu tiên bước vào nhà hàng xóm nhà họ Trương để chào hỏi. Cô phải nói rõ ràng, nếu không họ lại nghĩ rằng cô là kẻ vô ơn. Sau khi giải thích về việc mình phải về quê, Dư Ái chỉ thoáng liếc nhìn Trương Kính đang giả vờ như không thấy kia. Dư Ái biết rõ con trai mình đang giả vờ, tối hôm qua bà ấy vô tình nhìn thấy Trương Kính đi vệ sinh, con trai mang kính mắt và đi vào nhà vệ sinh rất chính xác.

Làm mẹ đương nhiên phải hiểu rõ con trai của mình, chắc chắn là con trai nghĩ rằng cứ giả vờ không nhìn thấy gì thì Tống Ngọc Lan sẽ phải đến thăm mình nhiều hơn. Nhưng giờ thì khác, người ta có công việc chính đáng phải làm, Dư Ái muốn xem thử con trai mình sẽ làm gì tiếp theo.

Loading...