Tống Ngọc Lan mang theo hai cuốn sách toán để đọc ban ngày, còn ông Ngụy thì nghỉ ngơi.
Ban đêm, cô nghỉ ngơi còn ông Ngụy thức canh gác.
Hai ngày một đêm trôi qua như vậy, khi xuống tàu, Tống Ngọc Lan cảm thấy chân và bắp chân sưng đau bất thường.
Trong khi đó, ông Ngụy như không có chuyện gì, chỉ đứng bên cạnh, đeo balo của Tống Ngọc Lan lên vai và chờ cô nghỉ ngơi.
Tống Ngọc Lan nhanh chóng điều chỉnh lại, hai ngày một đêm vừa qua, ngoài việc cần thiết như ăn uống, ngủ nghỉ và đi vệ sinh thì hầu như ông Ngụy chẳng nói gì, giống như một người câm.
Điều này khiến Tống Ngọc Lan có chút e ngại với ông ấy.
Hai người đến Bằng Thành trước. Đào Tử và Tống Đại Cường, cùng Lưu Xuân không hề biết Tống Ngọc Lan đã được nghỉ. Vì vậy, khi Tống Ngọc Lan và một người đàn ông vạm vỡ đứng trước cửa tiệm, Đào Tử hứng khởi đến mức suýt nhảy lên ôm cô. Nhưng ông Ngụy đã ngăn lại.
Không phải vì ông Ngụy không nhận ra họ là người quen, mà chỉ đơn giản vì Tống Ngọc Lan vừa ngồi tàu lâu như vậy, không phải người luyện võ nên cô sẽ khó có thể đỡ được Đào Tử. Nếu xảy ra sự cố thì không hay lắm.
Đào Tử nhìn ông Ngụy với vẻ e dè.
Tống Ngọc Lan nhanh chóng giải thích rằng ông Ngụy là người cô thuê để bảo vệ mình, rồi cũng tiện nói luôn kế hoạch đi Bắc Kinh bày sạp buôn bán của cô.
“Thật sao! Tuyệt quá, hôm qua chị của chị còn gọi điện bảo rằng nhà máy của anh rể chị chắc không trụ nổi nữa, hàng áo khoác dạ đã chất đầy cả chục nghìn cái rồi.”
Tháng trước, anh rể của Đào Tử nhờ quan hệ mà nhận được một đơn hàng lớn, tiếp tục sản xuất các loại áo khoác dạ xuất khẩu cao cấp.
Nhưng ai ngờ, nửa tháng trước khi nhận hàng, đối tác lại đột ngột hủy đơn, thậm chí còn không cần tiền cọc.
Nguyên liệu như len cashmere và các chất liệu khác đã mua, thậm chí một nửa số hàng đã được sản xuất xong nên không thể hoàn lại.
Đành phải cắn răng hoàn thành nốt. Chị gái Đào Tử buộc phải nghỉ việc, học theo cách Đào Tử từng buôn bán ngoài chợ để bán hàng.
Nhưng thị trường ở Quảng Đông đã bão hòa, thêm nữa áo khoác dạ là hàng cao cấp, giá cả khá đắt đỏ, một ngày bán được một chiếc đã là may mắn lắm rồi.
Hai vợ chồng họ gần đây đều phiền não về chuyện này, liên lạc với Đào Tử để hỏi xem cô có cách nào giúp đỡ không.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-240.html.]
Nhưng Bằng Thành đang phát triển, những món hàng giá vài chục đồng có thể còn tiếp nhận được, chứ một chiếc áo khoác dạ có giá vốn tận 135 đồng, dù Đào Tử muốn giúp nhưng cũng lực bất tòng tâm.
Giờ có Tống Ngọc Lan đến thì Đào Tử mới cảm thấy nhẹ nhõm hơn, cô ấy không làm được nhưng không có nghĩa là Tống Ngọc Lan không có cách.
Tống Ngọc Lan chưa nhìn thấy hàng nên không dám nhận lời ngay, chỉ nói với Đào Tử: “Em phải nhìn thấy hàng thì mới quyết định được.”
Đào Tử vui vẻ bảo sẽ lập tức đưa Tống Ngọc Lan đi tới Quảng Đông.
Tống Ngọc Lan cười khổ: “Đâu cần gấp vậy, mà sao em đến đây nửa tiếng rồi mà chưa thấy bố mẹ em đâu?”
Đào Tử đập tay lên trán: “Ôi, chị quên mất chưa nói với em, mấy hôm trước sức khỏe của mẹ em không được tốt, sáng nay chú Tống đã đưa dì ấy đi bệnh viện kiểm tra rồi.”
“Bệnh gì vậy? Sao mẹ em lại bị ốm?” Tống Ngọc Lan lo lắng, vì giờ liên lạc thực sự quá khó khăn, không thể liên hệ ngay với bố mẹ được.
“Đừng lo, chắc không phải bệnh nặng đâu. Chị nghĩ có lẽ em sắp có thêm em trai hoặc em gái rồi đấy.” Đào Tử hơi ngượng ngùng, mặt đỏ lên khi trấn an Tống Ngọc Lan.
Tống Ngọc Lan ngơ ngác: “Hả...?”
Không trách được hai người, sau khi sinh Tống Ngọc Cảnh, suốt 11-12 năm qua họ không hề có biện pháp phòng ngừa nào, nhưng cũng chẳng có thai, ai ngờ giờ Lưu Xuân lại mang thai được.
Thực ra, Lưu Xuân và Tống Đại Cường năm nay mới 37 tuổi, độ tuổi không lớn lắm. Thêm vào đó một năm trở lại đây, Lưu Xuân ăn ngon ngủ kỹ, không dùng biện pháp phòng tránh, nên mang thai là chuyện tất yếu.
Nhưng bây giờ có chính sách kế hoạch hóa gia đình, đứa con thứ ba này có nên giữ hay không lại là một vấn đề lớn.
Tống Đại Cường và Lưu Xuân trở về từ bệnh viện, thấy Tống Ngọc Lan liền vui mừng khôn xiết.
Lưu Xuân nắm tay Tống Ngọc Lan, nhìn kỹ từ đầu đến chân, gật đầu lia lịa: “Con có vẻ béo hơn rồi, tốt quá, xem ra con sống ở Bắc Kinh cũng quen rồi.”
Tống Ngọc Lan cũng nhìn kỹ Lưu Xuân, thấy mẹ mình trắng hơn, mập hơn, đôi mắt ánh lên sự dịu dàng vui vẻ. Một Lưu Xuân như vậy hoàn toàn giống với hình ảnh người mẹ mà cô từng mơ ước!
Tống Ngọc Lan nhỏ giọng ghé tai Lưu Xuân: “Mẹ, có phải mẹ sắp sinh thêm cho con một em gái không?”
Lưu Xuân liếc mắt, nhẹ nhàng gõ vào trán cô, dịu dàng nói: “Đào Tử kể với con rồi à? Mẹ và bố con bàn bạc xong rồi, không định giữ đứa bé này. Có con và Ngọc Cảnh là đủ rồi. Qua tết, khi mọi việc ổn định hơn thì mẹ sẽ đi bỏ nó, nên không định nói cho các con biết.”
Tống Ngọc Lan sững sờ: “Sao lại không giữ?”