Đoạt Lại Kịch Bản Nữ Chủ, Tôi Kiếm Tiền Đỗi PhóTra Nam - Chương 246

Cập nhật lúc: 2025-04-17 13:32:30
Lượt xem: 21

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/60EI2qC27h

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tống Ngọc Lan đặt các bản vẽ xuống, mỉm cười nhìn Dương Lệnh, nói chắc chắn: “Dương tổng, anh đã làm kinh doanh nhiều năm, chắc anh cũng hiểu tầm quan trọng của việc dự trữ nhân tài chứ? Hiện tại nhà máy chúng ta chỉ có một dây chuyền, mỗi ngày chỉ sản xuất được vài trăm sản phẩm; nhưng ai biết được năm sau thế nào? Không ai có thể đoán trước được tương lai. Nếu chúng ta chỉ bằng lòng với hiện tại mà không nỗ lực phát triển, chẳng phải đó cũng là đang đi thụt lùi sao?”

Cô tiếp tục giải thích: “Việc có nhiều nhà thiết kế giỏi sẽ giúp chúng ta linh hoạt hơn trước những thay đổi của thị trường và nhu cầu của khách hàng. Khi quy mô kinh doanh mở rộng, chúng ta sẽ có đủ nhân lực để phát triển các dòng sản phẩm mới, nâng cao hình ảnh thương hiệu. Hơn nữa, những nhà thiết kế khác nhau còn có thể kích thích sự sáng tạo lẫn nhau, từ đó thúc đẩy toàn bộ đội ngũ tiến bộ và đổi mới.”

Dương Lệnh nghe Tống Ngọc Lan phân tích, suy nghĩ một lúc rồi gật đầu, nhận ra rằng suy nghĩ trước đây của mình hơi hẹp hòi, không tính đến việc phát triển lâu dài. Đúng là khi làm việc với người thông minh như Tống Ngọc Lan thì mọi thứ liền trở nên dễ dàng hơn, những chỗ anh ấy chưa nghĩ đến đều được cô lấp đầy.

Thực sự như Tống Ngọc Lan đã nói, việc giữ lại cả hai nhà thiết kế không chỉ không lãng phí mà còn có thể trở thành động lực mạnh mẽ cho sự phát triển của công ty trong tương lai.

Đã quyết định hợp tác với Tống Ngọc Lan thì Dương Lệnh càng yên tâm mạnh dạn thử nghiệm và đổi mới.

Ba ngày sau khi nhà máy bắt đầu sản xuất, Tống Ngọc Lan kiểm tra chất lượng sản phẩm rồi mới yên tâm trở về Bằng Thành. Cô yêu cầu Dương Lệnh gửi toàn bộ hàng hóa đã sản xuất được bằng tàu hỏa đến ga tàu Bắc Kinh.

Lưu Xuân đã trở về Bằng Thành từ vài ngày trước, bà ấy cũng đã nói với Tống Đại Cường về việc lên Bắc Kinh, nên Tống Ngọc Lan cũng không cần phải mất công giải thích thêm.

Đào Tử nằm bên cạnh Tống Ngọc Lan, hào hứng nói; “Tháng này cửa hàng vật liệu xây dựng An Nhiên lãi được 10 vạn đấy!”

Dù số tiền này sẽ tiếp tục được đầu tư trở lại cho cửa hàng, nhưng đó vẫn là một tin rất đáng mừng. Các nhân viên trong cửa hàng sau vài tháng làm quen với công việc, giờ đã thành thạo hơn, có thể đáp ứng ngay lập tức những yêu cầu của khách hàng với các giải pháp tối ưu nhất, mà tất cả đều nhờ vào sự dẫn dắt của Tống Đại Cường.

Bây giờ Đào Tử thật sự cảm thấy tầm nhìn của Tống Ngọc Lan rất xa. Chỉ với một đơn hàng lớn là cửa hàng vật liệu có thể mang lại lợi nhuận hàng nghìn tới hàng vạn. Cô ấy không dám tưởng tượng nếu cửa hàng phát triển mạnh mẽ hơn trong tương lai thì nó sẽ kiếm được bao nhiêu tiền.

Quan trọng hơn là cô ấy không còn phải vất vả như khi buôn bán quần áo. Giờ đây cô ấy chỉ cần quản lý cửa hàng, không phải chịu nắng, chịu mưa, là cuộc sống an nhàn mà cô ấy luôn mong muốn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-246.html.]

Tống Ngọc Lan cũng rất vui, việc cửa hàng vật liệu xây dựng đi vào ổn định là điều mà cô đã dự đoán từ trước. Giờ đây, chỉ cần duy trì và phát triển thì chắc chắn nó sẽ đem lại lợi nhuận lớn.

“Chuyện của chị và Lý Phúc thì sao?” Tống Ngọc Lan bắt đầu tò mò.

Đào Tử lập tức im lặng, một lúc sau mới ngượng ngùng nói: “Anh ấy đối xử với chị rất tốt.”

“Thế còn chị? Chị có thích Lý Phúc không?” Tống Ngọc Lan không biết nhiều về Lý Phúc, chỉ gặp anh ta vài lần khi anh ấy thiết kế nội thất cho cửa hàng vật liệu, nhưng cô hiểu rất rõ Đào Tử. Trước đây Đào Tử từng thích Trần Chiêu, dù cô không biết sau đó đã xảy ra chuyện gì nhưng cô biết Đào Tử không phải là người hay thay đổi trong tình cảm.

Đào Tử dường như đang nhớ lại: “Đầu tháng này chị về Quảng Đông, có ghé thăm Trần Chiêu...”

“Khi đó, anh ấy đang đi cùng một cô gái buộc tóc hai bên. Chị đã hiểu lầm, thực ra anh ấy chỉ coi chị là một mối quan hệ công việc chứ không có tình cảm gì với chị cả. Người anh ấy luôn nhớ đến không phải là chị.”

“Còn Lý Phúc, anh ấy rất tốt. Tháng này, hầu như cứ vài ba ngày anh ấy lại từ Quảng Đông lên thăm chị. Mỗi lần đến, anh ấy thường mang theo một chiếc áo len thời thượng, hay một chiếc mũ, hoặc là một cuốn sách hay... Mỗi lần đến giờ hẹn là chị lại mong chờ anh ấy xuất hiện từ góc phố. Chị nghĩ đây có lẽ là cảm giác thích. Chị muốn thử xem sao.”

Tống Ngọc Lan nhìn vào mắt Đào Tử, thấy ánh sáng lấp lánh khi cô nói về Lý Phúc, liền biết rằng Đào Tử không nói dối.

Tống Ngọc Lan và Đào Tử trò chuyện suốt cả đêm, mãi đến khi trời gần sáng thì họ mới bị Lưu Xuân gọi dậy.

Lưu Xuân vừa vượt qua thời gian kiêng hậu sản, trông bà ấy khỏe khoắn hẳn: “Nửa đêm mẹ dậy đi vệ sinh còn nghe thấy tiếng hai đứa trò chuyện.”

Đào Tử ngái ngủ lẩm bẩm: “Dì Lưu à, lâu lắm rồi Ngọc Lan mới về một lần, vậy nên cháu có rất nhiều chuyện để nói với em ấy!”

“Được rồi, nói nhiều vào, cả ngày hôm nay của Ngọc Lan là của cháu. Bố Ngọc Lan nói ông ấy sẽ trông cửa hàng, hai đứa đi dạo quanh đây đi, mấy tháng nay Bằng Thành phát triển nhanh lắm đấy.”

Loading...