Lưu Xuân cười tươi rồi quay người vào phòng thu dọn đồ đạc chuẩn bị cho chuyến đi lên thủ đô.
Tống Ngọc Lan đã mua vé tàu lúc sáu giờ chiều nay, từ giờ tới chiều vẫn còn đủ thời gian để dạo quanh Bằng thành một chút.
Hiện giờ, Bằng thành đã mọc lên khá nhiều tòa nhà cao tầng, dù phần lớn vẫn đang trong giai đoạn xây dựng nhưng cũng có thể nhìn thấy hình hài của một thành phố hiện đại.
Khi hai người đi dạo đến chợ đồ nhỏ, bất chợt nhìn thấy có mấy người đàn ông đang gây rối ở một góc chợ. Theo nguyên tắc “không lo chuyện bao đồng”, Tống Ngọc Lan và Đào Tử định rẽ hướng để tránh xa.
Nhưng vừa bước được hai bước thì họ đã nghe thấy tiếng hét vang lên từ phía sau: “Cô Tống!”
Tống Ngọc Lan và Đào Tử dừng lại, nhìn về phía chỗ gây rối. Một người đàn ông gầy gò đang cố gắng vẫy tay về phía Tống Ngọc Lan, ánh mắt tràn đầy hy vọng.
Nhìn kỹ một lúc thì Tống Ngọc Lan mới nhận ra người gọi mình là Tiểu Hắc, ánh mắt đầy bối rối. Nói là Tiểu Hắc, nhưng người đàn ông trước mặt dường như đã thay đổi hoàn toàn so với nửa năm trước.
Người này đen hơn, gầy hơn, trên mặt còn có vết sẹo chưa lành, hiện tại đang rỉ m.á.u tươi.
Thấy Tống Ngọc Lan dừng lại, Tiểu Hắc mới chắc chắn mình không nhìn nhầm người. Lợi dụng lúc mấy gã đàn ông xung quanh còn ngẩn ngơ, anh ta nhanh chóng thoát khỏi vòng vây và chạy về phía Tống Ngọc Lan. Thế nhưng, chỉ chạy được hai bước thì đôi chân của anh ta như mất kiểm soát, khuỵu xuống trước mặt cô.
Tống Ngọc Lan thấy vậy liền kéo Đào Tử lùi lại một bước, ánh mắt đầy hoài nghi nhìn Tiểu Hắc, cố gắng tìm kiếm câu trả lời từ biểu hiện của anh ta.
Tuy nhiên, lúc này Tiểu Hắc đã hoàn toàn sụp đổ về mặt cảm xúc, nước mắt nước mũi tuôn trào, cuối cùng gục xuống đất, khóc nức nở, mãi không thể đứng dậy.
Tống Ngọc Lan và Đào Tử đều cảm thấy vô cùng khó hiểu, không biết tại sao Tiểu Hắc lại trở nên như vậy.
Lúc này, mấy gã đàn ông đứng sau Tiểu Hắc tiến tới, ánh mắt bọn chúng quét lên xuống trên người Tống Ngọc Lan và Đào Tử, không hề che giấu sự thô tục, khiến người ta cảm thấy ghê tởm. Cảm giác như hai cô đã trở thành miếng mồi trên thớt, mặc kệ người ta xâu xé.
Tống Ngọc Lan kéo Đào Tử định rời đi, nhưng tên cầm đầu chỉ cần ra hiệu, hai gã đàn ông đã lập tức vòng ra chặn đường họ.
“Các người muốn gì?” Tống Ngọc Lan lớn tiếng hỏi.
“Không muốn gì cả, chỉ là đại ca của bọn tôi muốn gặp cô một chút.” Một tên trong nhóm cười đểu.
“Tôi không quen đại ca của các người, tránh ra!” Tống Ngọc Lan cố đẩy họ ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-247.html.]
“Đừng có rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!” Một tên khác đe dọa.
Tiểu Hắc cố gắng đứng lên, quay đầu nhìn mấy gã đàn ông phía sau. Vừa rồi anh ta quá phấn khích, chỉ nghĩ đến việc gọi Tống Ngọc Lan, lại không nghĩ sẽ khiến cô sẽ bị cuốn vào rắc rối này.
“Đao ca, tôi sẽ cố gắng kiếm tiền. Chuyện này không liên quan đến cô Tống, anh thả...”
Tiểu Hắc chưa nói hết câu đã bị tên Đao ca đá thẳng vào mặt, ngất lịm tại chỗ.
Đao ca không thèm liếc nhìn Tiểu Hắc đang nằm dưới đất, ánh mắt sáng rực nhìn chằm chằm vào Tống Ngọc Lan, bọn đàn em của anh ta đã bao vây cô và Đào Tử.
Đao ca tiến thêm một bước. Trong khu chợ đông đúc này, xung quanh không có một ai dám can thiệp.
Tống Ngọc Lan cũng cảm thấy bất lực, hôm nay đúng là ngày không nên ra đường. Cố gắng kìm nén sự hoảng loạn trong lòng, cô không tin giữa nơi đông đúc này mà đám người kia dám làm gì vượt quá giới hạn.
Nghĩ vậy, cô lấy lại bình tĩnh, kéo Đào Tử đang run rẩy ra sau lưng, trực diện nhìn thẳng vào Đao ca.
Gã đàn ông có chiều cao tương đương Tống Ngọc Lan, mặt tròn trịa, nụ cười có vẻ hiền lành, nhưng ánh mắt thì sắc bén không thể coi thường. Tống Ngọc Lan bất giác nghĩ rằng gã này không phải kẻ tầm thường.
Đao ca giơ tay ra trước mặt cô, cười nói thân thiện: “Chào cô, vừa nãy tôi nghe Tiểu Hắc gọi cô là cô Tống đúng không? Tôi là Tạ Tân, người trong giang hồ thường nể mặt gọi tôi là Đao ca.”
Tống Ngọc Lan không tỏ thái độ gì, kéo Đào Tử lùi lại một bước, mắt nhìn quanh đám đàn ông bao vây họ: “Đây là có ý gì? Có chuyện gì sao?”
“Cũng không có gì lớn lao, tôi chỉ muốn kết bạn với cô Tống mà thôi.” Tạ Tân cười, nhưng nụ cười ấy lại đầy toan tính.
“Nếu tôi không đồng ý thì sao?” Tống Ngọc Lan nhìn thẳng vào anh ta, ánh mắt lạnh lẽo.
“Vậy đừng trách bọn tôi không khách sáo.” Đám đàn em phía sau Tạ Tân bắt đầu xúm lại, vẻ mặt hăm hở như sắp ra tay.
“Các người còn coi luật pháp ra gì không?” Đào Tử núp sau lưng Tống Ngọc Lan hét lên.
“Luật pháp? Ha ha, ở cái chợ đồ nhỏ này thì tôi chính là luật pháp!” Tạ Tân ngạo nghễ cười lớn.
Sắc mặt Tống Ngọc Lan trở nên u ám. Trước đây, cô từng nghe nói vào thập niên 80 ở Bằng thành xuất hiện không ít băng đảng giống như trong mấy bộ phim xã hội đen của Hồng Kông.