Đoạt Lại Kịch Bản Nữ Chủ, Tôi Kiếm Tiền Đỗi PhóTra Nam - Chương 252

Cập nhật lúc: 2025-04-17 23:00:02
Lượt xem: 23

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9ABI0AOJHL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đám đàn ông trong làng bèn nghĩ đến việc tự làm ăn riêng. Sau khi không còn hợp tác với Tống Ngọc Lan nữa thì họ quyết định ra chợ buôn bán.

Họ không tin rằng một người phụ nữ yếu đuối như Tống Ngọc Lan có thể làm ăn được mà họ lại không làm nổi.

Thế nhưng những ngư dân chưa từng rời khỏi Bằng thành đâu biết làm ăn là gì. Chỉ trong vòng một tháng, việc bán tất vớ không chỉ khiến họ chịu khổ vì nắng mưa mà còn phải chịu ánh nhìn kỳ thị của người qua đường.

Ngoại trừ Tiểu Hắc từng có chút kinh nghiệm bán hàng thì các sạp còn lại chẳng bán được gì. Cuối cùng, đám đàn ông ấy đành phải chấp nhận sự thật và ép Tiểu Hắc tìm cách quay lại hợp tác với Tống Ngọc Lan. Kiếm được mười mấy đồng mỗi ngày cũng đã đủ cải thiện cuộc sống của họ rồi.

Lúc đó, Tống Ngọc Lan đã lên Bắc Kinh. Tiểu Hắc gọi vào số điện thoại công cộng trước đó nhưng bên kia trả lời rằng không có người nào như vậy.

Những ngư dân đã nếm được lợi ích từ việc đan tất nên không ai muốn quay lại nghề biển. Tiểu Hắc bỗng nhiên trở thành kẻ bị cả làng chỉ trích.

Anh ta vừa phải buôn bán vừa phải chịu sự trách móc của gia đình và dân làng, cuộc sống vô cùng khổ sở.

Hai tháng gần đây, bỗng nhiên có vài nhóm lưu manh xuất hiện ở Bằng thành và đòi Tiểu Hắc nộp tiền bảo kê. Tiền thu từ bán tất vớ còn không đủ trả tiền thuê chỗ ngồi, lấy đâu ra tiền nộp cho bọn chúng. Vì vậy, mới xảy ra cảnh tượng mà Tống Ngọc Lan chứng kiến vào sáng nay.

Nghe xong, gương mặt Tống Ngọc Lan vẫn lạnh lùng. Cô nhìn xuống Tiểu Hắc đang quỳ trước mặt mình: “Vậy mục đích anh gọi tôi vào sáng nay là gì?”

Tiểu Hắc thoáng chút bối rối, vội vàng giải thích: “Tôi tìm cô đã lâu rồi, mãi mới gặp được. Lúc đó tôi mừng quá nên buột miệng gọi, không nghĩ sẽ kéo cô vào rắc rối.”

“Dối trá!” Ánh mắt Tống Ngọc Lan sắc bén như có thể xuyên thấu tâm can của Tiểu Hắc, giọng nói đầy uy nghiêm, không thể nghi ngờ: “Lúc tôi gặp anh thì anh đang bày bán tất ngay tại chợ. Anh thừa hiểu việc buôn bán đó chỉ kiếm được rất ít tiền, đúng không? Cái mà anh gọi là bị dân làng ép buộc thực chất chỉ là vì anh ghen tị với số tiền lớn tôi kiếm được khi làm trung gian. Việc anh và đám đàn ông trong làng quyết định ở lại Bằng thành bán hàng chỉ vì anh phát hiện rằng chuyện tìm đối tác ở Quảng Đông rất khó khăn. Còn sáng nay, tại sao anh lại gọi tôi trong tình thế nguy cấp như vậy? Tôi đoán là vì anh thấy tôi xinh đẹp. Anh biết rằng một khi đám lưu manh chú ý đến tôi thì anh sẽ có cơ hội thoát thân, phải không?”

Mặt Tiểu Hắc biến sắc ngay khi Tống Ngọc Lan dứt lời. Anh ta không thể ngờ những suy nghĩ thấp hèn, ích kỷ trong lòng mình lại bị Tống Ngọc Lan nhìn thấu toàn bộ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-252.html.]

Lúc này, anh ta chẳng khác nào một đứa trẻ bị vạch trần lời nói dối ngay tại chỗ, cảm thấy xấu hổ và bối rối.

Anh ta từng nghĩ rằng những mưu đồ của mình đã được che giấu rất kỹ, nhưng không ngờ Tống Ngọc Lan lại thông minh và nhạy bén đến vậy, nhìn thấu tất cả chỉ qua một cái liếc mắt.

Lẽ ra anh ta phải biết một người như Tống Ngọc Lan có thể tự mình làm ăn thành công thì chắc chắn cô ấy không phải là người tầm thường.

“Chuyện sáng nay tôi không tính với anh, nhưng điều đó không có nghĩa là anh vô tội. Vì thế tôi không hiểu mục đích anh đến đây là gì?” Tống Ngọc Lan nói, giọng đã trở lại vẻ điềm tĩnh, ánh mắt thoáng nhìn Tiểu Hắc một cách lạnh nhạt.

Tiểu Hắc cảm thấy mọi toan tính của mình dường như đã bị Tống Ngọc Lan nhìn thấu hết.

Anh ta định quỳ xuống lần nữa, nhưng chú Ngụy đứng bên cạnh lập tức túm lấy anh ta, kéo thẳng dậy: “Đứng thẳng lên, có chuyện gì thì nói! Đàn ông con trai gì mà cứ quỳ mãi thế?”

Tiểu Hắc nghẹn lời, ánh mắt cầu cứu nhìn về phía Tống Ngọc Lan: “Cô Tống, tôi muốn tiếp tục hợp tác với cô để bán tất. Cô làm ơn cho tôi thêm một cơ hội!”

Tống Ngọc Lan thấy thật ghê tởm. Cô đã nói thẳng đến mức này, đã vạch trần tâm địa đê hèn của Tiểu Hắc như thế rồi, vậy mà anh ta vẫn dám mở miệng xin tiếp tục hợp tác.

Rõ ràng anh ta nghĩ cô dễ bị bắt nạt vì trước đây cô đối đã xử tử tế với anh ta.

Ngành kinh doanh tất trong thập niên 80 vẫn là một cơ hội kiếm ra tiền, nhưng với Tống Ngọc Lan thì làm người quan trọng hơn việc kiếm tiền.

Tiểu Hắc chẳng hiểu mình bị đuổi ra ngoài như thế nào. Chú Ngụy cao hơn mét tám, đứng chặn trước cửa, ánh mắt lạnh lẽo nhìn Tiểu Hắc: “Cậu có biết bọn lưu manh sáng nay đến tìm cậu đã có kết cục thế nào không? Từ nay về sau cậu sẽ không còn thấy chúng ở Bằng thành này nữa. Thế nên, cút đi trước khi làm cô Tống không vui. Nếu không, tôi sẽ tống khứ cả cậu đi luôn!”

Tiểu Hắc bị dọa một phen, nhưng trong lòng vẫn cho rằng chú Ngụy chỉ đang hù dọa mình.

Loading...