Tống Ngọc Lan còn vẽ biển chỉ dẫn, viết dòng chữ “Cửa hàng quần áo tầng hai” lên bức tường màu trắng kem ở góc cầu thang, khách hàng có thể lên thử đồ miễn phí. Cô nhấn mạnh dòng chữ “thử đồ miễn phí” bằng màu đỏ để thu hút sự chú ý.
Nhân viên trong cửa hàng vừa nhận được lương hai tháng, họ hoàn toàn tin tưởng rằng Tống Ngọc Lan là một bà chủ tốt, nên tự nguyện ở lại làm thêm. Mấy người họ cùng với Lý Anh và Phan Phương khiêng những thùng quần áo lớn lên tầng hai, rồi treo lên và ủi phẳng.
Dương Lệnh quả thật là một người có tài kinh doanh. Anh ấy chuẩn bị đủ cả móc treo, bàn ủi và túi đựng rất chu đáo.
Hiện tại xưởng may vẫn đang tập trung sản xuất lô áo khoác 10.000 chiếc như đã hứa. Những mặt hàng khác như áo len và đồ giữ ấm chỉ được sản xuất số lượng ít, khoảng vài trăm chiếc để phối cùng áo khoác.
Còn quần thì phải nhập từ nhà máy khác, do hiện tại xưởng của họ không đủ người và dây chuyền sản xuất để làm hết các loại quần áo.
Ngay cả giày, mũ, khăn quàng cổ thì Dương Lệnh cũng đã chuẩn bị sẵn cho Tống Ngọc Lan.
Anh ấy đã học được cách kinh doanh của cô, trực tiếp kiếm lợi từ việc chênh lệch giá, giúp cô tiết kiệm rất nhiều thời gian.
Thông tin về cửa hàng quần áo ở tầng hai của tiệm bánh Ngọc Lan chỉ trong ba ngày đã lan truyền rộng rãi trong nhóm khách hàng quen thuộc.
Lúc này chỉ còn một tháng nữa là đến tết, tối hôm trước khi khai trương cửa hàng quần áo, Tống Ngọc Lan ngồi bên bàn viết một lá thư gửi cho Lục Trạch Dân.
Những nét chữ của cô mềm mại, cẩn thận và tràn đầy tình cảm. Mỗi từ, mỗi câu đều chứa đựng nỗi nhớ và tình yêu sâu sắc.
Viết xong thư, cô đóng gói những món quà đã chọn lựa cẩn thận ở Quảng Đông vào một chiếc túi lớn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-254.html.]
Bên trong là một chiếc áo ghi lê lót lông vũ, một chiếc áo khoác đen dài qua gối tiện dụng khi đi ra ngoài, cùng với giày bốt tuyết, găng tay, mũ và khăn quàng cổ.
Tất cả đều được Tống Ngọc Lan chọn lựa kỹ càng, hy vọng chúng có thể giữ ấm cho Lục Trạch Dân trong mùa đông giá rét.
Bên dưới chiếc khăn quàng cổ là một chiếc hộp màu đen tinh tế, bên trong chính là mẫu đồng hồ Rolex mới nhất.
Trong thời gian Lưu Xuân nằm viện, Tống Ngọc Lan tình cờ nghe được rằng chú Ngụy có mối quan hệ tại Quảng Đông, có thể mua được những món hàng hiếm không có trên thị trường.
Không do dự, cô đã nhờ chú Ngụy mua giúp chiếc đồng hồ Rolex này. Dù chỉ tốn 1.200 đồng, so với món quà của Lục Trạch Dân thì chẳng đáng kể, nhưng đây đã là tất cả tấm lòng và sự chân thành lớn nhất mà cô có thể dành cho anh ở thời điểm này.
Ngày 26 tháng 12 năm 1981.
Cửa hàng quần áo Ngọc Lan trên tầng hai của tiệm bánh Ngọc Lan chính thức khai trương!
Tống Ngọc Lan yêu cầu tất cả nhân viên nữ trong cửa hàng mặc đồng phục làm việc với tông màu đỏ và đen xen kẽ.
Những nhân viên trang điểm nhẹ nhàng, mang giày da dê đế thấp, di chuyển uyển chuyển giữa các khách hàng, khoe trọn dáng vẻ thanh lịch.
Trên khuôn mặt của mỗi nhân viên là nụ cười đầy nhiệt tình. Buổi sáng, Tống Ngọc Lan đã thông báo rằng từ nay tất cả đều phải mặc đồng phục khi đi làm.
Dù gọi là đồng phục, nhưng đối với những nhân viên này, từ nhỏ đến lớn họ chưa bao giờ được mặc quần áo có chất liệu tốt như vậy, ai nấy đều vô cùng yêu thích, thậm chí muốn mặc cả sau khi tan ca.
Tống Ngọc Lan cũng không ngờ mọi người lại thích đồng phục đến vậy. Cô vốn nghĩ rằng ở kiếp trước mình đã chán ngán việc phải mặc đồng phục mỗi ngày, nên cười nói: “Những bộ đồ này coi như tặng cho các cô rồi. Ngoài giờ làm phải mặc, còn lại các cô muốn mặc lúc nào cũng được, không có quy định.”