Nhân viên vui vẻ cảm ơn rối rít. Lý Anh và Phan Phương phụ trách các bộ phận, được Tống Ngọc Lan chuẩn bị riêng những bộ vest đen để phân biệt với nhân viên.
Thực ra, ban đầu cô không định tạo ra sự phân biệt này. Nhưng Lý Anh không chịu, cô ấy nhất quyết nói rằng Tống Ngọc Lan thiên vị khi tặng quần áo cho nhân viên mà lại không có cho mình.
Tống Ngọc Lan chỉ biết dở khóc dở cười mà chiều theo ý Lý Anh. Còn về Phan Phương, do cô ấy thường xuyên ở khu vực chế biến, nên bình thường vẫn mặc đồ bếp để tiện làm việc. Nhưng Tống Ngọc Lan vẫn chuẩn bị một bộ vest đen cho cô ấy, để tránh Phan Phương cảm thấy không cân bằng.
Còn bản thân Tống Ngọc Lan và Lưu Xuân thì không cần phải mặc đồng phục. Tuy nhiên, để bán quần áo ở tầng hai thì họ cũng cần phải ăn diện cho chỉn chu.
Tống Ngọc Lan kéo Lưu Xuân lại trước gương, tự tay trang điểm nhẹ nhàng cho mẹ mình.
Làn da của Lưu Xuân hiện tại tuy không trắng, nhưng cũng không quá đen, có một chút sắc vàng khỏe mạnh.
Gương mặt bà ấy hơi tròn, ngũ quan hài hòa, đặc biệt là đôi mắt to trong veo, sáng rực như hai viên đá quý, nhưng ẩn chứa một chút mệt mỏi và bối rối.
Một chút phấn nền và son môi đã giúp tôn lên nét đẹp vốn có của bà ấy khiến khí chất thay đổi hẳn.
Lưu Xuân ít khi soi gương, nên khi nhìn vào gương thì không khỏi giật mình.
Đôi mắt bà ấy lập tức ngấn nước, đưa tay nhẹ nhàng chạm vào gương mặt của mình, cảm nhận sự thay đổi vừa lạ lẫm, vừa quen thuộc.
Đã quá lâu rồi bà ấy không chăm sóc bản thân, đến mức quên mất mình trông như thế nào.
“Mẹ, mẹ sao thế?” Tống Ngọc Lan thấy mắt Lưu Xuân rưng rưng thì không khỏi lo lắng.
Lưu Xuân nhìn con gái, đưa tay vén lọn tóc bên tai của Tống Ngọc Lan: “Không có gì, mẹ chỉ cảm thấy rất hạnh phúc.”
Tống Ngọc Lan cúi xuống ôm lấy Lưu Xuân, tựa đầu vào vai bà: “Mẹ hạnh phúc thì con cũng hạnh phúc.”
Sự ấm áp của hai mẹ con bị gián đoạn bởi tiếng bước chân ồn ào trên cầu thang, dường như là của một nhóm người.
Nhiều khách hàng quen thuộc đã bưng ly cà phê bước lên tầng hai, không cần Tống Ngọc Lan và Lưu Xuân phải giới thiệu nhiều thì họ đã tự động rủ nhau thử đồ.
Ban đầu, Tống Ngọc Lan định chưa thuê thêm nhân viên cho cửa hàng quần áo. Cô không chắc liệu mô hình này có được khách hàng đón nhận không, nên muốn xem thị trường phản ứng thế nào.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-255.html.]
“Bà chủ ơi, cái áo khoác trên người cô có mẫu ngắn hơn không? Tôi thấp hơn cô nhiều nên phải ngắn hơn mới vừa vặn.”
“Chúng tôi có đầy đủ các độ dài, chị cứ từ từ xem và lựa chọn nhé...”
“Áo phao này có ấm như cô nói không? Năm ngoái tôi mua một cái ở cửa hàng bách hóa, nhưng bên trong chỉ có một ít lông nên chẳng ấm chút nào.”
“Chị thử mặc ra ngoài cảm nhận xem sao?”
“Ôi, tốt quá, mấy cô cứ chọn đi, tôi xuống dưới thử xem!”
“Chiếc khăn quàng đi kèm này có bán không?”
“Có bán chứ!”
Tống Ngọc Lan nhìn vào gương lớn trên tường, thấy trước gương đông nghịt người, cô có chút nhức đầu. Vừa rồi cô xuống tầng một xem qua thấy chỉ có hai ba bàn khách, phần lớn khách hàng đều bị sự tò mò cuốn lên tầng hai.
Tống Ngọc Lan đành phải điều chỉnh lại mô hình phục vụ ngay lập tức. Cô để lại một nhân viên cùng với Lý Anh phụ trách tầng dưới, còn gọi hai nhân viên khác lên tầng hai để thu dọn những bộ đồ khách thử xong mà không lấy, sau đó treo chúng lại lên giá.
Cô giao cho Lưu Xuân nhiệm vụ hỗ trợ khách hàng tìm quần áo.
Do tầng hai chỉ có hai phòng thử đồ, diện tích tuy rộng nhưng đối với những người không quen biết thì thử đồ chung cũng khá bất tiện.
Vì vậy, Tống Ngọc Lan quyết định tự mình làm mẫu, trực tiếp mặc những bộ trang phục đã được phối sẵn để khách hàng tham khảo.
Mỗi bộ trang phục mà Tống Ngọc Lan mặc lên, từ quần áo đến giày, khăn quàng cổ, mũ hay găng tay đều được khách mua ngay lập tức, không bỏ sót chi tiết nào.
Dù Tống Ngọc Lan đã nhiều lần nhắc nhở khách hàng phải mua sắm hợp lý, vì cửa hàng sẽ tiếp tục nhập hàng mới, nhưng dường như chẳng ai quan tâm đến lời khuyên của cô.
Nếu không phải vì nội y giữ ấm là trang phục bên trong thì có khi những khách hàng này cũng sẽ không buông tha!
Thực ra không phải mọi người không lý trí, mà vì không khí mua sắm quá tuyệt vời. Gạch sàn bóng loáng, gương lớn, nhân viên phục vụ chu đáo, không gian mang phong cách sang trọng nhẹ nhàng – lần đầu tiên họ được mua sắm trong một cửa hàng như thế.
Ngay cả khi mua đồ ở bách hóa cũng không có cảm giác sang trọng như thế này. Thêm vào đó, thời điểm cuối năm là lúc mọi người dễ bị kích thích nhu cầu mua sắm nhất, với đủ mọi điều kiện hội tụ, ai mà giữ được lý trí!
Giá cả của những món đồ này thực sự rất phải chăng!