Tống Ngọc Lan khoanh tay trước ngực, lặng lẽ nhìn Ân Tố Nguyệt, vẻ mặt vẫn điềm tĩnh.
Lúc này, từ ngoài vang lên tiếng bước chân dồn dập. Ân Tố Nguyệt hớn hở đứng dậy: “Chắc chắn là Trạch Dân về rồi.”
Tống Ngọc Lan cũng đứng dậy, nét mặt vẫn bình thản như trước.
Chỉ trong chốc lát Lục Trạch Dân đã xuất hiện ở cửa ra vào, bước nhanh vào phòng. Khi thấy Ân Tố Nguyệt thì anh thoáng ngạc nhiên, nhưng rồi ánh mắt lập tức dừng lại trên người Tống Ngọc Lan, trong mắt chứa đựng đầy tình cảm. Tuy nhiên, anh chưa kịp nói gì đã bị Ân Tố Nguyệt ngắt lời.
“Trạch Dân, hôm nay mẹ em làm món sủi cảo thịt heo dưa cải đấy.”
Lục Trạch Dân cau mày nhìn Ân Tố Nguyệt với vẻ không kiên nhẫn, giọng nói bình tĩnh nhưng lạnh lùng: “Bác sĩ Ân, tôi còn có việc, không tiện tiếp cô, phiền cô đi cho.”
Nụ cười của Ân Tố Nguyệt bỗng chốc đông cứng trên mặt, cô ta hoàn toàn không ngờ Lục Trạch Dân lại có thái độ như vậy.
“Em... em mang sủi cảo tới cho anh.” Ân Tố Nguyệt cúi đầu, giọng có phần tủi thân.
Lục Trạch Dân liếc nhìn hộp cơm trên bàn, sau đó quay sang Tống Ngọc Lan nói: “Cảm ơn cô, nhưng hôm nay bạn gái tôi tới nên tôi đã đặt cơm ở nhà ăn rồi, không cần làm phiền bác sĩ Ân.”
“Bạn gái?” Ân Tố Nguyệt ngơ ngác, nhìn từ Tống Ngọc Lan sang Lục Trạch Dân, không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Tống Ngọc Lan thấy thái độ rõ ràng của Lục Trạch Dân, biết chắc có sự hiểu lầm nào đó. Cô lịch sự nhìn Ân Tố Nguyệt, khẽ gật đầu và tự giới thiệu: “Xin chào, để tôi chính thức giới thiệu, tôi không phải em gái của đội trưởng Lục. Tôi là bạn gái của anh ấy, Tống Ngọc Lan.”
Sắc mặt Ân Tố Nguyệt lập tức tái đi, cô ta lùi lại vài bước, kinh ngạc nhìn Tống Ngọc Lan rồi lại quay sang Lục Trạch Dân.
“Hai người đang yêu nhau à? Vậy tôi là...” Giọng của Ân Tố Nguyệt run rẩy, không dám tin vào tai mình.
Tống Ngọc Lan quay sang nhìn Lục Trạch Dân: “Cô Ân Tố Nguyệt này vừa nói với tem i rằng cô ấy là bạn gái của anh. Em cũng muốn biết chuyện này là thế nào?”
Lục Trạch Dân cau mày, bước lên phía trước, giải thích: “Ai nói bậy vậy? Anh luôn nói với mọi người rằng mình đã có bạn gái rồi mà.”
Anh nhìn Ân Tố Nguyệt, nghiêm giọng: “Bác sĩ Ân, chúng ta trở thành một cặp từ bao giờ vậy? Chính tôi còn không biết chuyện này.”
Nước mắt Ân Tố Nguyệt lập tức rưng rưng, cô ta cắn chặt môi, cố gắng kiềm chế không để nước mắt trào ra.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-261.html.]
Thấy vậy, Lục Trạch Dân hạ giọng: “Bác sĩ Ân, chắc đã có sự hiểu lầm nào đó rồi. Tôi luôn coi cô như đồng nghiệp, chưa từng có ý gì khác.”
Ân Tố Nguyệt hít sâu một hơi, cố gắng giữ giọng bình tĩnh: “Vậy sao anh còn viết thư tình cho tôi?”
Lục Trạch Dân ngẩn người, không hiểu gì mà nhìn Ân Tố Nguyệt: “Thư tình? Tôi viết thư tình cho cô khi nào?”
Ân Tố Nguyệt rút từ túi áo ra một bức thư, đưa cho Lục Trạch Dân: “Đây không phải là thư anh viết cho tôi sao?”
Lục Trạch Dân cầm bức thư, mở ra xem. Trên giấy hiện rõ dòng chữ: “Tố Nguyệt yêu mến, anh thích em, chúng ta hãy ở bên nhau nhé!” Dưới đó ký tên Lục Trạch Dân.
Xem xong, Lục Trạch Dân lại càng cau mày chặt hơn: “Bức thư này không phải tôi viết.”
Ân Tố Nguyệt lắc đầu không tin: “Sao có thể thế được? Đây rõ ràng là chữ của anh!”
Tống Ngọc Lan bước đến bên cạnh Lục Trạch Dân, nhìn qua bức thư. Quả thật chữ viết trên đó giống với nét chữ của Lục Trạch Dân.
Lục Trạch Dân liền lấy một cuốn sổ từ bàn làm việc, mở ra một trang: “Chữ trong thư rõ ràng là bắt chước. Nhìn thoáng qua thì giống chữ của tôi, nhưng nét bút và lực viết hoàn toàn khác, độ in của mực lên giấy cũng không giống nhau.”
Ân Tố Nguyệt vẫn không chịu tin, chỉ tay về phía Tống Ngọc Lan: “Thế tại sao lúc nãy cô không phủ nhận việc tôi là bạn gái của anh ấy?”
Tống Ngọc Lan thở dài một cách bất lực: “Tôi không thể phủ nhận, vì tôi không rõ quan hệ giữa hai người. Là bạn gái của Lục Trạch Dân, khi một người phụ nữ đến nói với tôi rằng cô ấy mới là bạn gái của anh ấy thì tôi phải đợi cả hai bên giải thích để hiểu rõ mọi chuyện.”
Nghe Tống Ngọc Lan nói xong, nước mắt của Ân Tố Nguyệt cuối cùng cũng không kìm được mà trào ra.
Cô ta lặng lẽ quay người, cầm lấy hộp cơm trên bàn và từ từ rời khỏi căn phòng.
Tống Ngọc Lan nhìn bóng dáng Ân Tố Nguyệt khuất dần, trong lòng dấy lên chút thương cảm. Cô liền quay sang hỏi Lục Trạch Dân: “Chuyện này là sao?”
Lục Trạch Dân cẩn thận xếp lại lá thư: “Rõ ràng là có ai đó đứng sau giở trò. Anh đã có manh mối về kẻ này rồi.”
Ngoài Lý Trường Doanh ra thì anh thực sự không nghĩ ra ai có thể bày ra trò bẩn thỉu như thế này.
Nếu anh ta đã dám giở trò thì Lục Trạch Dân sẽ không ngại khiến anh ta không bao giờ ngóc đầu lên được nữa!