Anh nhẹ nhàng ôm lấy Tống Ngọc Lan, an ủi; “Đừng lo, hãy tin anh.”
Tống Ngọc Lan gật đầu, dựa vào n.g.ự.c Lục Trạch Dân, tâm trạng lên xuống như tàu lượn, nhưng đồng thời trong lòng cũng dâng lên một chút cảm giác áy náy.
Thú thật, khi nghe Ân Tố Nguyệt khẳng định rằng Lục Trạch Dân là bạn trai của cô ấy thì trong lòng Tống Ngọc Lan có chút lung lay, thậm chí còn tưởng tượng ra cảnh Lục Trạch Dân bắt cá hai tay.
Chiều hôm đó, Lục Trạch Dân xin nghỉ phép, sau khi ăn trưa xong, anh liền dẫn Tống Ngọc Lan đi dạo quanh khu doanh trại.
Lục Trạch Dân nói: “Bây giờ đội đặc nhiệm Tân Thái của anh đã ổn định rồi. Sau năm nay, mỗi tháng anh sẽ có 4 đến 6 ngày nghỉ. Lúc đó anh sẽ đến tìm em, không cần em vất vả chạy đến doanh trại nữa.”
Tống Ngọc Lan chưa kịp đáp lại thì đã bị ngắt lời. Cô cảm thấy mỗi lần đến đơn vị của Lục Trạch Dân đều gặp phải chuyện phiền toái.
“Lục đội trưởng!”
Ân Tố Nguyệt bị một người phụ nữ trung niên kéo theo, bước nhanh về phía Tống Ngọc Lan và Lục Trạch Dân. Gương mặt của người phụ nữ trung niên có nhiều nét giống với Ân Tố Nguyệt, không khó đoán được bà ta chính là mẹ của Ân Tố Nguyệt.
Khi đến nơi, mẹ Ân lướt mắt nhìn Tống Ngọc Lan với vẻ khinh miệt. Trong mắt bà ta thì Tống Ngọc Lan đích thực là kiểu phụ nữ quyến rũ, mị hoặc mà bà ta từng nghĩ đến. Những cố gái như thế này thì có người đàn ông nào cưỡng lại được cơ chứ, nhưng để làm vợ lâu dài thì còn cần phải xem xét.
Trong lòng bà ta thì Lục Trạch Dân đã sớm là con rể nhà họ Ân, và điều này không phải là ảo tưởng vô căn cứ. Thực tế, gia đình họ Ân và gia đình họ Lục đã trao đổi thông tin ngày sinh tháng đẻ, chỉ chờ tình cảm giữa hai đứa phát triển thêm một chút rồi sẽ tiến tới hôn nhân.
Mẹ Ân kéo theo Ân Tố Nguyệt đến để “tính sổ” với Tống Ngọc Lan.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-262.html.]
Bà ta nói với Lục Trạch Dân: “Lục đội trưởng, tôi nghĩ chắc là cậu đã lâu rồi không gọi về nhà nên không biết chuyện của cậu và Tố Nguyệt. Đàn ông thích phụ nữ đẹp là chuyện bình thường, nhưng chuyện hôn nhân thì phải theo ý cha mẹ, nhờ người mai mối mới là đạo lý.”
Tống Ngọc Lan ngạc nhiên khi nghe những lời này, tưởng chừng như đang trở lại thời phong kiến. Cô không nhịn được phải chạm tay vào tai mình như muốn nghe cho rõ, rồi quay sang Lục Trạch Dân: “Chúng ta đang ở thời đại nào rồi vậy?”
Không đợi Tống Ngọc Lan đáp lời thì mẹ Ân đã cười khẩy: “Cô là Tống Ngọc Lan phải không? Đẹp thì đẹp đấy, nhưng sao không tìm người khác mà kết hôn, lại đi làm kẻ thứ ba phá hoại gia đình người khác?”
Tống Ngọc Lan ngơ ngác trước những lời chỉ trích của mẹ Ân. Nếu không có Lục Trạch Dân ở đây thì thái độ của bà ta khiến cô thật sự cảm thấy mình như một kẻ thứ ba đang bị “chính thất” vạch mặt.
Đây lại là khu nhà gia đình của quân nhân, xung quanh có không ít người vợ của các sĩ quan vừa ăn trưa xong đang dạo chơi. Nghe thấy có chuyện thì họ bắt đầu giả vờ đi lại gần để hóng hớt.
Lục Trạch Dân nhìn cảnh tượng này thì nhíu mày kéo Tống Ngọc Lan ra phía sau mình, như một ngọn núi che chắn cho cô, đôi mắt anh lộ rõ vẻ bực bội.
Anh nhìn chằm chằm mẹ Ân, giọng trầm thấp nhưng đầy quyết đoán: “Dì Ân, trước hết tôi không hiểu ý dì khi nói về “kẻ thứ ba” là gì. Bạn gái của tôi chỉ có Tống Ngọc Lan, trước đây là cô ấy, bây giờ là cô ấy, và mãi mãi về sau cũng sẽ là cô ấy. Còn về những thỏa thuận mà dì và gia đình tôi tự đưa ra thì nó chẳng liên quan gì đến tôi. Thêm nữa, tôi đoán người mà dì muốn tôi gọi về chắc là Chu Huệ đúng không? Tôi khuyên dì nên tìm hiểu kỹ lại, xem liệu bà ấy có đủ tư cách để ra lệnh cho tôi không.”
Lời nói của Lục Trạch Dân như một lưỡi kiếm sắc bén, xuyên thủng sự tự mãn của mẹ Ân.
Mẹ Ân không phát tác với Lục Trạch Dân, nhưng lại quay sang mỉa mai Tống Ngọc Lan: “Chắc là cô tự hào lắm nhỉ? Lôi kéo đàn ông như vậy, mọi người đến xem đi, cô ta là hồ ly tinh! Là kẻ thứ ba chen chân vào! Con gái tôi là Tố Nguyệt sắp đính hôn với Lục đội trưởng rồi, thế mà cô này mặt dày mò đến đây!”
Tống Ngọc Lan sững sờ, không ngờ họ có thể bóp méo sự thật như vậy. Cô tò mò, Lục Trạch Dân đang đứng ngay đây, sao mẹ con nhà họ Ân lại dám cứng rắn đến thế?
Lục Trạch Dân nở nụ cười lạnh lẽo, ánh mắt sắc bén như lưỡi d.a.o hướng về phía Ân Tố Nguyệt, giọng nói đầy châm biếm: “Đồng chí Ân Tố Nguyệt, cô không định đưa ra lời giải thích hợp lý sao? Mẹ con cô làm ầm lên như vậy rốt cuộc là có ý gì?”
Ân Tố Nguyệt đứng sau mẹ mình, mặt đỏ bừng. Vừa nãy cô ta đã khóc lóc trở về nhà kể lể nỗi tủi thân với mẹ.