Nghe con gái nói, mẹ cô ta không nói nhiều mà lập tức lấy ra tờ giấy ghi ngày sinh tháng đẻ, nói rằng hai nhà đã trao đổi thông tin, chỉ còn chờ ngày đính hôn. Nghĩ đến điều này, trong lòng Ân Tố Nguyệt liền thấy hân hoan. Được gia đình nhà họ Lục chọn làm vợ Lục Trạch Dân có nghĩa là dù Tống Ngọc Lan có được anh yêu mến đến đâu, thì vì sự nghiệp và gia đình, Lục Trạch Dân cũng sẽ phải nhượng bộ mà kết hôn với cô ta.
Trong đầu Ân Tố Nguyệt thì Lục Trạch Dân cũng giống như cô ta, đều dựa vào gia đình để tiến lên vị trí thiếu tá.
Suốt quãng đường đến đây, cô ta đã suy nghĩ rất nhiều và tin chắc rằng chỉ cần hai người có cơ hội ở bên nhau thì tình cảm sẽ dần được vun đắp.
Lúc này, ánh mắt Ân Tố Nguyệt tràn đầy hy vọng, dường như đã nhìn thấy tương lai tươi đẹp của mình.
Thấy Lục Trạch Dân chất vấn con gái mình như vậy, mẹ Ân liền không hài lòng: “Trạch Dân, sau này chúng ta là người một nhà, cậu định đối xử với con gái tôi như thế sao?”
“Cái quái gì thế này!” Cuối cùng Lục Trạch Dân cũng mất kiên nhẫn, buông một câu chửi thề: “Các người không hiểu tiếng người đúng không? Nếu đã như vậy thì tôi không ngại làm cho mọi chuyện rõ ràng hơn.” Anh không muốn phí lời với hai mẹ con này nữa mà kéo tay Tống Ngọc Lan quay người rời đi.
Đám đông tò mò lập tức bu lại quanh mẹ con nhà họ Ân, người thì hỏi han, người thì bàn tán xôn xao.
Mẹ Ân không thể nhịn nổi, liền thêm mắm dặm muối, biến Tống Ngọc Lan thành kẻ thứ ba phá hoại gia đình, còn Lục Trạch Dân thì bị bôi xấu thành kẻ phụ tình.
Lục Trạch Dân mới đến đơn vị được hơn ba tháng, phần lớn thời gian anh đều tập trung vào công việc, ít giao tiếp với các gia đình quân nhân trong khu nhà này, chỉ chào hỏi qua loa khi gặp mặt.
Nghe những lời của mẹ Ân, ngoại trừ vài chị em có chồng thân thiết với Lục Trạch Dân còn giữ chút nghi ngờ thì phần lớn đều tin tưởng những gì bà ta nói.
Trong văn phòng, Lục Trạch Dân ấn Tống Ngọc Lan ngồi xuống ghế, sau đó quỳ một chân xuống đất, để ánh mắt anh ngang bằng với cô. Với vẻ hối lỗi, anh nói: “Ngọc Lan, hôm nay em đã phải chịu thiệt thòi rồi.”
Tống Ngọc Lan lắc đầu, nhẹ nhàng đưa tay lên vuốt những nếp nhăn trên trán anh do cơn giận giữ: “Không sao đâu.”
Lục Trạch Dân im lặng một lúc, rồi lại lên tiếng: “Việc tiếp theo, em cứ đứng sau anh. Anh sẽ xử lý mọi chuyện ổn thỏa.”
Tống Ngọc Lan muốn hỏi anh sẽ xử lý thế nào, dù sao người đó cũng là mẹ ruột của anh. Nhưng rồi cô nhận ra đó không phải là điều mình nên hỏi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-263.html.]
Nhưng dường như Lục Trạch Dân đã đoán được suy nghĩ của cô, anh khẽ vuốt mái tóc lòa xòa bên tai cô, nhẹ nhàng vén ra sau tai: “Mặc dù giữa anh và bà ấy có mối liên kết huyết thống, bị ràng buộc bởi đạo đức và pháp luật nên anh không thể bỏ mặc bà ấy. Nhưng mối quan hệ này chỉ là sự giằng co giữa kẻ bị làm thịt và con dao. Đến nước này, tất cả đều do bà ấy từng bước ép buộc anh.”
Lúc này, Tống Ngọc Lan vẫn chưa hoàn toàn hiểu được ý nghĩa sâu xa trong lời nói của Lục Trạch Dân.
---
Lục Trạch Dân lần lượt gọi điện cho Chu Huệ và Lục Quốc Phú. Một tiếng sau, cả hai người mới đến văn phòng. Đồng thời, anh cũng gọi cha của Ân Tố Nguyệt là Ân Trung tới.
Cha Ân biết con gái mình đã thích Lục Trạch Dân từ lâu, và ông ta cũng đã tìm hiểu về anh. Lục Trạch Dân xuất thân từ gia đình tốt, có năng lực, nên ông ta rất hài lòng khi thấy Ân Tố Nguyệt và Lục Trạch Dân có mối quan hệ. Ông ta nghĩ rằng việc Lục Trạch Dân mời mình đến văn phòng hôm nay chắc hẳn là để trò chuyện thân tình, nên ông ta bước vào với dáng vẻ rất tự tin.
Khi thấy Tống Ngọc Lan và Lục Trạch Dân đang nắm tay nhau chặt chẽ, cha Ân khẽ nhíu mày nhưng vẫn giữ thái độ bình tĩnh: “Lục đội trưởng, có chuyện gì vậy?”
“Bác sĩ Ân, mời ông ngồi, chờ mọi người đến đông đủ thì tôi sẽ nói rõ.” Lục Trạch Dân lịch sự chỉ vào chiếc ghế mà Vương Cương đã chuẩn bị sẵn.
Cha Ân cười: “Chúng tôi là hậu phương vững chắc cho quân đội, công việc luôn bận rộn, mong Lục đội trưởng có chuyện gì thì nói thẳng.”
Lục Trạch Dân mỉm cười, liếc nhìn về phía cửa: “Người tôi đợi đã tới rồi.”
Lục Quốc Phú mặc quân phục bước vào. Đi sau ông là hai vệ sĩ, họ đứng ngay ngắn ở hai bên cửa văn phòng.
“Thủ trưởng Lục!” Cha Ân sững sờ khi thấy Lục Quốc Phú, trong lòng hiểu rằng chuyện hôm nay không hề nhỏ.
Lục Quốc Phú gật đầu chào cha Ân một cách lịch sự, sau đó chuyển ánh mắt sang Lục Trạch Dân, ánh nhìn dịu dàng hơn hẳn.
“Trạch Dân, con vẫn khỏe chứ?”
Lục Trạch Dân chỉ im lặng, không trả lời. Vương Cương cũng vừa dẫn Chu Huệ vào.
Ngay khi Vương Cương vừa rời khỏi thì Chu Huệ đã xông về phía Tống Ngọc Lan, giơ tay định đánh cô. Nhưng Lục Trạch Dân lập tức giữ c.h.ặ.t t.a.y bà ta và đẩy mạnh bà ta ra xa.