“Trạch Dân!” Tống Ngọc Lan hét lên đầy hoảng loạn khi thấy Lục Trạch Dân bất tỉnh. Cô cố gắng vươn tay để đỡ anh nhưng không biết phải làm sao. Cô lo lắng nhìn quanh, rồi hét lớn: “Có ai không? Cứu chúng tôi với!”
Ngay lúc đó, Lục Quốc Phú, Vương Cương và những người khác đã lao đến từ cửa chính, vội vã chạy về phía Tống Ngọc Lan.
Một vệ binh bên cạnh Lục Quốc Phú nhanh chóng kiểm tra tình trạng của Lục Trạch Dân và nói: “Thủ trưởng, phải đưa cậu ấy đến bệnh viện ngay. Có thể cậu ấy bị chấn động não nên mới ngất đi.”
Trong tình huống căng thẳng này, không ai có thời gian để nói thêm điều gì. Vương Cương nhanh chóng lái xe đến, Lục Trạch Dân được Lục Quốc Phú cõng lên xe, còn Tống Ngọc Lan thì được Vương Cương đỡ lên.
Chu Huệ đứng đó lạc lõng giữa tuyết trắng, không biết phải làm gì.
Bên trong xe, khung cảnh ngoài cửa sổ lướt qua nhanh chóng, còn không gian bên trong lại chìm trong sự căng thẳng nặng nề. Tống Ngọc Lan nắm c.h.ặ.t t.a.y Lục Trạch Dân, nước mắt không ngừng rơi, thầm cầu nguyện cho anh được bình an.
May mắn là bệnh viện quân khu ở cách đó không xa, chỉ mất năm phút là đã đến nơi.
Các bác sĩ ngay lập tức đẩy Lục Trạch Dân vào phòng cấp cứu để tiến hành điều trị khẩn cấp. Tống Ngọc Lan cũng được đưa đi kiểm tra để xác định mức độ nghiêm trọng của chấn thương ở chân.
Sau khi kiểm tra, ngoài việc chân bị gãy xương thì cô không bị thương gì khác. Chân của cô được bó bột, cô ngồi trên xe lăn chờ trước cửa phòng cấp cứu, lo lắng đợi tin tức của Lục Trạch Dân.
Lục Quốc Phú đứng gần đó, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng lại im lặng.
Thời gian trôi qua một cách chậm chạp, sau hai tiếng thì cuối cùng bác sĩ cũng bước ra khỏi phòng cấp cứu. Vẻ mặt ông ấy nghiêm trọng, giọng nói cứng rắn: “Sau khi kiểm tra, chúng tôi phát hiện có tụ m.á.u ở phía sau não của bệnh nhân, gây ra chấn động nghiêm trọng. Cậu ấy cần phải nhập viện để theo dõi. Ngoài ra, cột sống của cậu ấy cũng bị nứt, phải chờ bệnh nhân tỉnh lại để xem xét liệu có cần phẫu thuật hay không.”
Nghe vậy, Lục Quốc Phú lo lắng hỏi ngay: “Liệu chuyện này có ảnh hưởng đến việc tập luyện sau này của thằng bé không?”
Bác sĩ thở dài, “Nếu chỉ là gãy xương chân thì tình hình sẽ không nghiêm trọng đến thế. Nhưng cột sống lại khác. Nó không chỉ bao quanh nhiều dây thần kinh quan trọng mà còn là trụ cột giữ cho cơ thể đứng thẳng. Hiện giờ, tôi không thể khẳng định gì, chúng ta phải chờ bệnh nhân tỉnh lại để đánh giá.”
Nghe những lời đó, Lục Quốc Phú loạng choạng lùi lại, vệ binh bên cạnh nhanh chóng đỡ ông ấy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-267.html.]
Tống Ngọc Lan cắn môi, nước mắt lăn dài trên má, cô cố gắng nén nỗi đau để giữ giọng bình tĩnh: “Bác sĩ, bao lâu nữa thì anh ấy mới tỉnh lại?”
Bác sĩ nhìn cô, giọng trở nên nghiêm trọng hơn: “Trong vòng 48 giờ, nếu bệnh nhân tỉnh lại thì điều đó có nghĩa là não bộ không bị ảnh hưởng nghiêm trọng.”
“Vậy nếu anh ấy không tỉnh thì sao?” Tống Ngọc Lan run rẩy hỏi.
“Nếu cậu ấy không tỉnh lại thì có thể là dây thần kinh sau não đã bị tổn thương nghiêm trọng. Trường hợp tốt nhất là trở thành người thực vật.”
Nghe đến đây, Lục Quốc Phú trợn trừng mắt, không thể tin nổi điều mình vừa nghe. Ông run rẩy, giọng khản đặc: “Sao có thể như vậy được... Bác sĩ, xin hãy cứu lấy thằng bé! Dù phải trả giá bằng bất cứ điều gì thì tôi cũng chấp nhận!”
Bác sĩ lắc đầu: “Chúng tôi sẽ làm hết sức, nhưng mọi việc phụ thuộc vào quá trình hồi phục của bệnh nhân.”
Những lời của bác sĩ như sét đánh ngang tai, khiến Lục Quốc Phú choáng váng, ông như thể sắp ngã khuỵu xuống. Vệ binh nhanh chóng đỡ lấy ông, lo lắng hỏi: “Thủ trưởng, ông có sao không?”
Trán Lục Quốc Phú ướt đẫm mồ hôi, mặt tái nhợt, ông ấy lẩm bẩm: “Là lỗi của tôi, tất cả là tại tôi... Nếu không phải vì tôi, thằng bé đã không phải chịu cảnh này!”
Ông nghiến răng, đột nhiên quay sang vệ binh, ra lệnh: “Chuẩn bị xe! Tôi phải đi tìm người phụ nữ đó để tính sổ!”
Tống Ngọc Lan đứng im lặng ở một góc, trong lòng tràn ngập sự tức giận và uất ức. Cô biết rằng Chu Huệ đã cố tình muốn hại c.h.ế.t cô, muốn đẩy cô vào chỗ chết. Nhưng vào phút cuối, chính Lục Trạch Dân đã cứu cô, kéo cô trở lại từ bờ vực của cái chết.
Chỉ vì một chuyện nhỏ mà Chu Huệ lại muốn lấy mạng cô, chẳng phải bà ta thật sự mắc bệnh thần kinh sao?
Cô không biết bây giờ Lục Trạch Dân đang đối mặt với nguy hiểm lớn như thế nào, liệu Chu Huệ có hối hận không?
Những điều này không phải là việc cô cần nghĩ đến lúc này. Cố gắng giữ bình tĩnh, Tống Ngọc Lan mượn điện thoại của bác sĩ và gọi cho giám đốc Uông, yêu cầu ông ấy bảo chú Ngụy tới đón cô.
Khoảng một giờ sau, chú Ngụy đi cùng hai nhân viên hộ lý xuất hiện tại bệnh viện. Tống Ngọc Lan giải thích sơ qua tình hình và yêu cầu chú Ngụy tiếp tục làm bảo vệ cho mình, vì cô không dám chắc là Chu Huệ sẽ còn làm gì tiếp theo.