Lục Trạch Dân nằm im lìm trên giường bệnh trong phòng chăm sóc đặc biệt, xung quanh tràn ngập mùi thuốc khử trùng nồng nặc. Căn phòng tĩnh lặng đến đáng sợ, chỉ còn lại tiếng tích tắc đều đều phát ra từ những thiết bị y tế, như thể đang vô tình thông báo về sự mong manh của sự sống.
Tống Ngọc Lan mặc bộ đồ bảo hộ dày cộp, được y tá đẩy xe lăn vào phòng chăm sóc. Ánh mắt cô không rời khỏi Lục Trạch Dân. Cảnh tượng trước mặt khiến tim cô quặn thắt. Người đàn ông mạnh mẽ, khỏe khoắn ngày nào giờ đây nằm đó với đôi môi nhợt nhạt, khuôn mặt hốc hác, tựa như một cái xác vô hồn bị đè nặng bởi một sức ép vô hình.
Cô tiến lại gần và nắm lấy tay anh, cảm nhận nhịp đập yếu ớt nơi mạch máu, như thể đó là sợi dây cuối cùng nối anh với thế giới này.
“Trạch Dân, là em đây, em là Ngọc Lan. Anh mở mắt nhìn em một chút được không?” Cô nhẹ nhàng lên tiếng, nhưng giọng nói lẫn đầy sự xót xa.
“Trên đời này sao lại có người ngốc như anh chứ? Vì cứu em mà đến cả mạng sống cũng không cần nữa à?”
“Em đã từng nghĩ giữa đàn ông và phụ nữ, phải yêu nhau đến mức nào mới có thể kết hôn. Bây giờ em nghĩ em đã có câu trả lời rồi…”
Ký ức về cú ngã từ tầng ba ùa về. Khoảnh khắc ấy, tâm trí của Tống Ngọc Lan trống rỗng, chỉ còn nỗi sợ hãi dâng tràn. Sợ chết, sợ không thể kiểm soát bản thân, sợ không tự cứu được mình. Dù đã trải qua hai kiếp người thì nguy hiểm lớn nhất mà cô từng đối mặt cũng chỉ là cú ngã này.
Cô không muốn chết.
Vậy mà, khi thấy Lục Trạch Dân không chút do dự lao qua cửa sổ để cứu cô, trong đôi mắt cô chỉ còn lại hình bóng duy nhất của anh.
Ngọc Lan biết rằng chỉ cần Lục Trạch Dân tỉnh lại thì cô sẵn sàng dành cả đời để ở bên cạnh anh. Cô chợt hiểu được những cảnh phim anh hùng cứu mỹ nhân và cô gái sẵn sàng trao cả cuộc đời cho người anh hùng ấy. Cô cũng ước gì có thể lột da kẻ đã gây ra mọi chuyện này, nhưng bây giờ điều quan trọng nhất vẫn là sự sống của Lục Trạch Dân.
“Chỉ cần anh tỉnh lại, khi em đủ tuổi kết hôn thì chúng ta sẽ cưới nhau.” Đó là lời hứa của Tống Ngọc Lan với Lục Trạch Dân.
Cô ngồi cạnh giường, thủ thỉ với anh suốt nửa giờ đồng hồ. Cuối cùng, y tá phải vào nhắc nhở: “Cậu Lục cần được tĩnh dưỡng. Cô cũng bị thương, nên về nghỉ ngơi đi. Nếu có gì bất thường thì chúng tôi sẽ thông báo ngay.”
Tống Ngọc Lan được y tá đưa ra khỏi phòng, sau đó chú Vệ đẩy cô về phòng bệnh. Nhưng cô không hề nghỉ ngơi, chỉ lặng lẽ ngồi trên xe lăn, nhìn khung cảnh tuyết rơi ngoài trời qua cửa sổ.
Thời gian chậm chạp trôi qua, cho đến khi y tá quay lại để thay thuốc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-268.html.]
“Cô Tống, cổ chân của cô bị gãy xương và nứt xương, ngoài ra còn có nhiều chỗ trên tay và chân bị bầm dập. Cô nên nằm xuống nghỉ ngơi thì hơn” y tá nói với vẻ cảm thông, sau đó giúp cô thay băng và dặn dò chú Vệ vài điều trước khi rời đi.
Chú Vệ đã đồng hành cùng Tống Ngọc Lan trong một khoảng thời gian, ông hiểu tính cách của cô rất kiên cường, đôi khi hơi bướng bỉnh. Ông biết rằng khuyên cô nghỉ ngơi sẽ không có tác dụng.
Sau khi cân nhắc, chú Ngụy quyết định dùng biện pháp mềm mỏng. Ông gọi điện cho giám đốc Uông, nhờ ông tìm người quen của Tống Ngọc Lan từ cửa hàng bánh Ngọc Lan đến để chăm sóc cô.
Trong những lúc thế này, chỉ có người thân cận ở bên cạnh an ủi thì mới có hiệu quả.
Khi Lưu Xuân vội vã đến, Tống Ngọc Lan bị buộc phải thoát khỏi cảm xúc của mình.
Cô bất lực nhìn chú Ngụy, sau đó lại nhìn Lưu Xuân đang ôm chặt cô vào lòng mà khóc.
“Con không sao thật mà, chỉ là bị trẹo chân thôi, tuyết rơi khiến đường trơn nên con không để ý dưới chân.”
“Phải bó bột chân phải, chân trái quấn băng, có bị xe đ.â.m cũng không đến mức này! Nói thật cho mẹ đi!” Lưu Xuân vừa sụt sùi vừa cẩn thận sờ xem trên người Tống Ngọc Lan còn chỗ nào bị thương không.
Tống Ngọc Lan thấy không giấu được nữa thì cũng đành thú nhận. Lưu Xuân đã khác, không còn là nhân vật mờ nhạt trong câu chuyện, có suy nghĩ riêng và không dễ bị cô dỗ dành như trước. Hơn nữa, Lục Trạch Dân vẫn đang nằm trong phòng hồi sức, nên dù có muốn giấu cũng chẳng giấu được.
...
“Trời ơi! Đồ vô lương tâm, mẹ không thể không đánh c.h.ế.t con mụ đó!” Lưu Xuân nói rồi liền xắn tay áo định đi ra ngoài.
Tống Ngọc Lan vội kéo lại: “Mẹ, mẹ ơi, chú Lục đã xử lý việc này rồi. Con cũng nhờ được Trạch Dân cứu, coi như trả nợ thay mẹ anh ấy. Chuyện này xem như con gặp xui xẻo, chúng ta đừng can thiệp thêm, đợi sau khi Trạch Dân tỉnh lại rồi tính tiếp.”
Nước mắt của Lưu Xuân lại trào ra không ngừng: “Trạch Dân thật là khổ mà.”
Tống Ngọc Lan liền chuyển sang đề tài khác, bởi vì cô sợ thấy người thân khóc và không biết phải an ủi thế nào: “Mẹ, con cảm thấy không thoải mái, mẹ lau người giúp con nhé.”