Lưu Xuân bị phân tâm ngay lập tức, bà liển đẩy xe lăn của Tống Ngọc Lan vào phòng vệ sinh.
Bệnh viện đã lắp đặt một bậc thang cao hơn ở phòng tắm để tiện cho những bệnh nhân khó khăn trong việc di chuyển có thể vệ sinh dễ dàng hơn. Nhưng điều này không giúp được gì nhiều cho Tống Ngọc Lan, vì cô bị thương ở chân nên việc cởi bỏ quần áo vô cùng khó khăn.
Nhìn thấy tình hình này, Lưu Xuân vội vàng bưng một chậu nước nóng đến, bắt đầu nhẹ nhàng lau mặt cho con gái, sau đó cẩn thận cởi áo phao và áo len cao cổ. Khi thấy hai khuỷu tay của Tống Ngọc Lan có những vết bầm tím rõ rệt thì nước mắt của bà lại tràn ra.
Bà không dám tưởng tượng nếu không có Lục Trạch Dân đỡ lấy thì liệu giờ đây bà có thể nhìn thấy Tống Ngọc Lan còn sống sót hay không.
Lưu Xuân biết mình ích kỷ, bà cảm thấy may mắn vì Lục Trạch Dân đã cứu được Tống Ngọc Lan.
Sau khi lau người xong, bà thay cho con gái bộ quần áo mình mang theo.
“Lúc đi, chú Ngụy chỉ nói con bị thương nhẹ nên mẹ chỉ mang mấy chiếc áo len, hơi khó cởi mặc. Con chịu khó một chút, ngày mai mẹ về lấy bộ khác thoải mái hơn.”
Tống Ngọc Lan định từ chối việc để Lưu Xuân ở lại chăm sóc mình. Ở bệnh viện có y tá rồi, chân cô cũng không quá nặng đến mức cần người phục vụ liên tục. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt đầy yêu thương của mẹ, cô không nỡ nói ra những lời đó. “Cảm ơn mẹ, hay mẹ cũng nằm lên giường ngủ chung với con đi, giường rộng mà.”
Lưu Xuân nhẹ nhàng tháo chiếc dây buộc tóc đã bị hỏng của Tống Ngọc Lan ra rồi dịu dàng nói: “Con gái ngốc ạ, mẹ con với nhau sao còn phải khách sáo thế? Mẹ là mẹ của con mà. Sáng mai mẹ sẽ gội đầu cho con, giờ khuya rồi, gội xong khó khô lắm.”
“Mẹ sẽ ở đây với con, nếu có tin tức gì về Trạch Dân thì mẹ sẽ gọi con dậy ngay.”
Tống Ngọc Lan vốn nghĩ rằng mình sẽ không thể ngủ được, nhưng cả ngày hôm nay cô đã quá mệt mỏi. Từ sáng sớm chuẩn bị đồ đạc để gặp Lục Trạch Dân, đến khi tới doanh trại lại phải đối mặt với chuyện của Ân Tố Nguyệt và mẹ cô ta, rồi còn cả cú ngã đáng sợ.
Nhắm mắt lại không được bao lâu thì cô đã chìm vào giấc ngủ sâu.
Trong giấc mơ, Tống Ngọc Lan thấy một cảnh tượng không thể tin nổi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-269.html.]
Trong giấc mơ của Tống Ngọc Lan, Lục Trạch Dân xuất hiện, anh mặc một bộ vest tinh xảo, tay ôm một bó hoa hồng đỏ rực như ngọn lửa, trên khuôn mặt nở nụ cười dịu dàng. Ánh mắt của anh nhìn cô đắm đuối, đầy tình cảm, như đến từ một thời đại tương lai. Khi Tống Ngọc Lan chuẩn bị đón lấy bó hoa hồng thì cảnh tượng đột ngột thay đổi. Bộ vest lịch lãm của Lục Trạch Dân biến thành bộ quân phục chỉnh tề.
Anh nhắm chặt mắt, nằm yên lặng trên nền tuyết trắng tinh khôi, dưới thân là dòng m.á.u đỏ tươi chưa kịp khô, đỏ rực như sắc hoa hồng ban nãy. Tống Ngọc Lan không kìm được mà nhắm mắt lại.
Ngay sau đó, hình ảnh một lần nữa thay đổi. Cơ thể của Lục Trạch Dân bị phủ lên bởi lá cờ đỏ rực. Xung quanh là những đóa cúc trắng vàng xen lẫn, một bia mộ to lớn lẻ loi hiện ra trước mặt cô, trên bia mộ khắc rõ ràng dòng chữ “Mộ của Lục Trạch Dân.”
“A!” Tống Ngọc Lan bừng tỉnh, hét lớn. Cô choàng dậy từ cơn ác mộng, trên trán là mồ hôi lạnh. Nhịp tim đập nhanh, hơi thở dồn dập. Giấc mơ vừa rồi quá thật, đến mức khiến cô lo sợ và bất an.
“Ngọc Lan, gặp ác mộng rồi phải không? Mẹ ở đây rồi.” Lưu Xuân, đang chợp mắt bên cạnh nhanh chóng đứng dậy, nhẹ nhàng vỗ về lưng cô.
Tống Ngọc Lan cảm thấy như mình đang chìm trong một biển nước mênh mông, vùng vẫy mãi nhưng không thể thoát ra. Cô níu chặt lấy áo của mẹ, mắt mở to, giọng run rẩy: “Mẹ, mau đưa con đến xem Trạch Dân thế nào rồi!”
Lưu Xuân vội vàng đẩy xe lăn đến, nhẹ nhàng bế Tống Ngọc Lan lên xe rồi từ từ đẩy cô đi về phía phòng hồi sức.
Qua ô cửa nhỏ của phòng giám sát, Tống Ngọc Lan thấy một y tá đang cẩn thận đo nhiệt độ cho Lục Trạch Dân. Cô chăm chú nhìn mọi động tác của y tá, lòng thầm cầu nguyện mọi chuyện sẽ bình an.
Nhưng khi vừa nhẹ nhàng thở phào thì Tống Ngọc Lan lại thấy y tá đột nhiên hốt hoảng ấn nút chuông cấp cứu.
Lập tức, tiếng chuông cấp cứu chói tai vang lên, phá tan không khí tĩnh lặng của hành lang. Ngay sau đó, một nhóm bác sĩ và y tá từ các phòng khác vội vã lao đến, trên mặt họ là vẻ lo lắng, nhanh chóng chạy vào phòng hồi sức.
Cánh cửa phòng hồi sức khép lại, rèm cửa nhỏ cũng bị kéo kín lại.
Tống Ngọc Lan chỉ kịp thấy khuôn mặt tái nhợt của Lục Trạch Dân nằm trên giường, hình ảnh giống hệt như cảnh trong giấc mơ cô vừa thấy.
Tống Ngọc Lan cảm thấy khó thở, cô nhìn chằm chằm vào ô cửa đã bị che rèm, nước mắt tuôn rơi, tim cô như bị bóp nghẹt, tay run rẩy nắm chặt lấy tay cầm xe lăn.