Đoạt Lại Kịch Bản Nữ Chủ, Tôi Kiếm Tiền Đỗi PhóTra Nam - Chương 271

Cập nhật lúc: 2025-04-17 23:00:55
Lượt xem: 23

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/60EI2qC27h

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tống Ngọc Lan nắm chặt lấy tay Lục Trạch Dân, nhẹ nhàng vuốt ve nơi lòng bàn tay anh, lẩm bẩm: “Tỉnh lại là tốt rồi, tỉnh lại là tốt rồi.”

Khi Lục Trạch Dân được chuyển sang phòng bệnh thường, gia đình nhà họ Lục mới được vào gặp.

Tống Ngọc Lan đã nhờ chú Ngụy tìm hai nhân viên nam lực lưỡng để cẩn thận lau người cho Lục Trạch Dân. Còn Lục Quốc Phú đứng ở bên, ánh mắt gấp gáp nhìn con trai, vội vàng mở miệng nói: “Mẹ con đã bị đưa vào đồn công an rồi. Cha đã nộp đơn xin ly hôn lên trên, trong vòng 7 ngày sẽ có kết quả.”

Nghe vậy, Tống Ngọc Lan không khỏi nhíu mày. Cô nhìn Lục Trạch Dân, thấy gương mặt anh chẳng biểu hiện cảm xúc gì, chỉ có đôi mắt mệt mỏi lặng lẽ nhìn Lục Quốc Phú, ánh mắt ấy tràn ngập sự thất vọng.

Tống Ngọc Lan cảm thấy lòng mình nhói lên. Cô di chuyển xe lăn, nhẹ nhàng đến bên đầu giường, đưa tay xoa dịu vầng trán đang nhăn lại của Lục Trạch Dân, che khuất tầm nhìn của anh. Trước khi Lục Quốc Phú có thể tiếp tục nói thì cô đã cất giọng: “Bệnh nhân cần được nghỉ ngơi. Những chuyện không liên quan này, xin hãy để sau khi sức khỏe của anh ấy ổn định hơn rồi hẵng nói.” Nói xong, cô chỉ nhìn Lục Trạch Dân, không bận tâm đến ai khác.

Con trai vừa thoát khỏi lưỡi hái tử thần, vậy mà người cha như Lục Quốc Phú không hề nói một lời quan tâm hay hỏi han, chỉ lo bàn những chuyện không đáng.

Bây giờ Lục Trạch Dân đã có chút sức lực, anh nhấc tay lên, nhẹ nhàng đặt tay Tống Ngọc Lan lên mắt mình, như muốn nói rõ thái độ của mình.

Ông Lục nhìn con trai, ra hiệu cho con trai im lặng.

Sau khi ăn chút cháo loãng, Lục Trạch Dân lại chìm vào giấc ngủ. Lúc này ông Lục mới khẽ lên tiếng: “Ngọc Lan, có thể ra ngoài một chút không? Ông có vài lời muốn nói với cháu.”

Tống Ngọc Lan thu hồi ánh mắt từ Lục Trạch Dân đang ngủ say trên giường bệnh. Cô không cần phải nể nang bố mẹ của Lục Trạch Dân, vì họ không làm tròn trách nhiệm của một người cha mẹ. Nhưng với ông bà Lục, những người thực sự đã nuôi nấng Lục Trạch Dân khôn lớn, và cũng là những người Lục Trạch Dân thực sự quan tâm thì Tống Ngọc Lan không thể không tôn trọng.

Cô dặn dò Lưu Xuân ở lại canh chừng, không để bất cứ ai quấy rầy Lục Trạch Dân đang nghỉ ngơi, rồi tự mình lăn bánh xe lăn theo sau Lục Quốc Cường, người đang đẩy ông Lục ra ngoài hành lang.

Ánh mắt của ông nội Lục chứa đầy cảm giác tội lỗi và sự biết ơn không chút che giấu.

“Những người hộ lý và vệ sĩ ở trong phòng là do cháu tìm đến phải không?” Ông nội Lục hỏi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-271.html.]

Tống Ngọc Lan khẽ gật đầu, giọng nói lạnh lùng: “Cháu sợ sẽ có kẻ điên quay lại gây chuyện. bây giờ Trạch Dân chỉ có thể dựa vào cháu.”

Lời nói của cô đầy sự châm biếm, nhưng dường như ông nội Lục không hề để tâm đến điều đó.

Ánh mắt ông dừng lại ở cửa sổ: “Ngọc Lan, cháu là một người rất giỏi. Việc thi đậu vào đại học Thanh Hoa từ một nơi nhỏ như thế chứng tỏ trí tuệ của cháu, nhưng điều đáng khen hơn nữa là cháu có thể tự mình kiếm tiền, giúp đỡ gia đình vượt qua nghèo khó. Ông thực sự khâm phục tinh thần và bản lĩnh của cháu. Cháu cũng thấy đấy, tình hình gia đình nhà họ Lục không đơn giản. Trạch Dân là một đứa trẻ phải chịu nhiều thiệt thòi, sinh ra đã không có tình thương của bố mẹ, chỉ có ông và bà nội của nó nuôi nấng. Hôm nay, ông muốn hỏi cháu một cách chân thành: Cháu vẫn còn muốn ở bên Lục Trạch Dân chứ?”

Bây giờ Lục Trạch Dân đã tỉnh lại, nhưng tình trạng vết thương ở cột sống vẫn phải chờ xem hồi phục thế nào.

Tống Ngọc Lan rất muốn chất vấn tại sao gia đình nhà họ Lục đã biết rõ Chu Huệ là người như vậy mà vẫn luôn nhún nhường, trốn tránh. Cảnh ngộ hiện tại có một phần trách nhiệm từ phía họ.

Nhưng Tống Ngọc Lan không có tư cách để hỏi. Cô chỉ là bạn gái của Lục Trạch Dân, nếu người nằm trên giường bệnh kia là cô thì chắc chắn cô sẽ không nương tay với gia đình nhà họ Lục.

Cô hít một hơi thật sâu, nhắm mắt lại: “Chuyện của cháu và Lục Trạch Dân, không cần ông phải lo.”

Cô tin tưởng rằng Lục Trạch Dân sẽ hồi phục. Ngay cả khi anh không bao giờ đứng dậy được nữa thì Tống Ngọc Lan vẫn sẵn sàng ở bên cạnh chăm sóc anh cả đời. Nhưng cô không muốn đưa ra lời hứa này cho những người không liên quan.

Ông nội Lục và Lục Quốc Cường nhìn nhau, trong mắt họ tràn đầy sự bất lực.

Cuộc trò chuyện dừng lại ở đó.

Đêm đến, bà nội Lục tỉnh dậy, được Lục Hà Hoa dìu đến thăm Lục Trạch Dân.

Tống Ngọc Lan đang ngủ thiếp đi bên giường, nhưng nghe thấy tiếng động, cô lập tức tỉnh giấc như một con chim sợ hãi. Đôi mắt cô lập tức đầy cảnh giác, nhìn về phía những người vừa tới.

Nhìn thấy bà nội Lục, Tống Ngọc Lan mới thở phào nhẹ nhõm. Nếu nói trong Lục gia, ai yêu thương Lục Trạch Dân một cách thuần khiết và vô điều kiện nhất thì đó chỉ có thể là bà nội Lục.

Loading...