Lục Trạch Dân nhận thấy tư thế phòng bị của Tống Ngọc Lan khi cô khoanh tay trước ngực. Anh khẽ cười, đưa tay xoa đầu cô, giọng nói pha chút trêu chọc: “Sao, em nghĩ anh sẽ cầu xin cho Chu Huệ à? Anh hỏi ý kiến em là vì bà nội nói năm nay anh không về nhà đón tết. Bà muốn hỏi liệu bà và ông nội anh có thể đến đây đón tết cùng chúng ta không?”
Tống Ngọc Lan thở phào nhẹ nhõm, gạt tay Lục Trạch Dân ra: “Chuyện này không phải do em quyết định, anh phải hỏi bà nội em mới đúng.”
Đang nói dở, cánh cửa bỗng bật mở, một cô bé nhỏ nhắn chạy vào.
“Chị Ngọc Lan, chị về khi nào vậy?” Trương Nguyên Âm vui vẻ chạy tới, tay cầm sách vở, rồi nói tiếp: “Ngọc Cảnh vẫn chưa dậy à? Em đến tìm cậu ấy để làm bài tập chung.”
“Chị mới về tối qua. Tối qua Ngọc Cảnh ngủ muộn, chắc giờ em ấy đang rửa mặt, em đợi một lát nhé” Tống Ngọc Lan đáp lại với nụ cười.
“Anh trai này là ai vậy?” Trương Nguyên Âm nhìn Lục Trạch Dân, mắt sáng rực.
Tống Ngọc Lan nhìn Lục Trạch Dân rồi nói với vẻ suy tư: “Đây là bạn trai mà trước đây chị đã kể với em.”
Trương Nguyên Âm ngạc nhiên, đặt sách vở xuống, rồi đi quanh Lục Trạch Dân vài vòng, lúc thì gật đầu, lúc thì ngập ngừng như muốn nói điều gì.
Tống Ngọc Lan nhìn cô bé, không nhịn được cười: “Sao vậy Nguyên Âm?”
Trương Nguyên Âm bước nhẹ nhàng đến ngồi cạnh Tống Ngọc Lan, ghé sát tai cô và thì thầm bằng giọng nhỏ như gió thoảng: “Chị Ngọc Lan, bạn trai của chị đúng là đẹp trai hơn anh trai em. Nhưng… hình như anh ấy bị vấn đề về chân, phải ngồi xe lăn. Như vậy chắc chị sẽ rất vất vả. Hay là chị cân nhắc nhận luôn anh trai em làm bạn trai nữa đi? Anh ấy có thể chăm sóc cả hai người!”
Tuy lời thì thầm rất khẽ, nhưng không lọt qua được tai Lục Trạch Dân.
Anh khẽ nhướng mày, ánh mắt sắc bén hướng về phía Tống Ngọc Lan.
Tống Ngọc Lan suýt bật cười trước lời đề nghị của Trương Nguyên Âm, vội vàng đưa tay bịt miệng cô bé, nhẹ giọng nói: “Đừng nói bậy, bạn trai chị chỉ đang bị ốm thôi, anh ấy sẽ sớm khỏe lại.”
Ánh mắt cô hiện lên vẻ bất đắc dĩ và bối rối, rõ ràng không ngờ rằng Trương Nguyên Âm lại nói ra những lời như vậy.
Khi liếc nhìn sang Lục Trạch Dân, cô thấy anh cũng đang nhìn mình, liền biết chắc anh đã nghe được cuộc đối thoại vừa rồi.
Cô nhanh chóng bảo Trương Nguyên Âm đi tìm Tống Ngọc Cảnh. Sau khi cô bé đi xa, Tống Ngọc Lan mới giải thích: “Trẻ con nói linh tinh thôi, anh đừng để ý.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-274.html.]
Lục Trạch Dân khẽ mỉm cười, nhướng mày: “Ồ, vậy à?”
“Anh trai Nguyên Âm từng cứu em một lần, hai gia đình lại là hàng xóm nên đi lại khá thường xuyên,” Tống Ngọc Lan giải thích và kể lại câu chuyện về chồng cũ của Phan Phương tới gây chuyện.
Nụ cười của Lục Trạch Dân dần thu lại: “Gặp chuyện như thế, sao em không gọi cho anh?”
“Chuyện xảy ra bất ngờ, em không kịp nghĩ đến” Tống Ngọc Lan đáp nhẹ nhàng: “Hơn nữa, anh ở trong quân đội rất bận, em không muốn làm phiền anh vì những chuyện thế này.”
Căn phòng chìm trong im lặng. Một lúc sau, Lục Trạch Dân mới khẽ nói: “Ngọc Lan... Anh cảm thấy em chưa hoàn toàn tin tưởng và dựa dẫm vào anh.”
Tống Ngọc Lan thắc mắc: “Tại sao em phải dựa vào anh?”
Trong cả kiếp trước lẫn kiếp này, hai chữ “dựa dẫm” vô cùng xa lạ đối với Tống Ngọc Lan.
Lục Trạch Dân thay đổi cách hỏi: “Để anh hỏi thế này, nếu chúng ta đã kết hôn và trở thành một gia đình, em có nói với anh khi gặp chuyện không?”
Tống Ngọc Lan ngẩn ra. Liệu cô có nói với Lục Trạch Dân không?
Lục Trạch Dân làm trong quân đội, bị ràng buộc bởi quy tắc và kỷ luật, điều này hạn chế tự do cá nhân rất nhiều. Dù hai người sống cùng một thành phố, nhưng xét kỹ thì đây cũng gần giống với một mối quan hệ yêu xa. Và những nhược điểm của yêu xa thì họ cũng có.
Nếu Lục Trạch Dân không phải là quân nhân, nếu mỗi ngày hai người sống như gia đình, gặp nhau thường xuyên thì Tống Ngọc Lan nghĩ có lẽ cô sẽ chia sẻ với anh.
Nhưng cô không thể nói điều đó ra. Nếu nói thì có thể sẽ ảnh hưởng đến quyết định của Lục Trạch Dân về tương lai.
“Trạch Dân, tính cách của em không phải là kiểu cô gái nhỏ yếu đuối. Khi gặp vấn đề thì suy nghĩ đầu tiên của em luôn là em phải giải quyết thế nào, chứ không phải tìm người cứu giúp.”
Nghe câu trả lời này, trong lòng Lục Trạch Dân không khỏi dâng lên một cảm giác mất mát.
Anh hiểu rằng Tống Ngọc Lan chưa bao giờ đặt hy vọng lên người anh.
Nếu đổi lại là anh ở vị trí của cô, anh cũng sẽ làm điều tương tự. Chính vì tính cách giống nhau nên giữa họ thiếu đi một sự kết nối sâu sắc hơn, một mối ràng buộc mạnh mẽ.
Họ cần nhiều thời gian hơn để xây dựng niềm tin và sự phụ thuộc lẫn nhau. Chỉ khi Tống Ngọc Lan chịu hạ bớt phòng bị và mở lòng thì họ mới có thể cùng nhau đối mặt với cuộc sống, trở thành điểm tựa vững chắc cho nhau.