Đoạt Lại Kịch Bản Nữ Chủ, Tôi Kiếm Tiền Đỗi PhóTra Nam - Chương 276

Cập nhật lúc: 2025-04-17 23:01:05
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/706qrPyEa2

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau khi Trương Kính nghe Trương Nguyên Âm nói rằng Tống Ngọc Lan bị thương và đang ở nhà tĩnh dưỡng cùng bạn trai, đã cố gắng vùi đầu vào công việc để quên đi Tống Ngọc Lan, nhưng sau một tuần, anh ấy không thể nhịn nổi và quyết định đến thăm cô.

Khi thấy Tống Ngọc Lan chống gậy đi ra, Trương Cảnh nhanh chóng bước lên vài bước rồi dừng lại cách cô ba bước. Anh ấy lễ phép mở túi đồ ra nói: “Dạo này bận quá nên hôm nay mới được về nhà nghỉ, tôi nghe mẹ tôi nói rằng cô bị thương”.

Anh ấy vừa nói vừa đưa túi đồ cho Tống Ngọc Lan: “Đây là món quà từ một người bạn nước ngoài của thầy tôi, nghe nói rất tốt cho việc chữa trị chấn thương của cô.”

Tống Ngọc Lan nhướng mày, trong lòng thầm nghĩ lời của Trương Cảnh có phần mâu thuẫn. Sáng nay anh ấy mới biết tin cô bị thương, vậy sao đã chuẩn bị sẵn loại thuốc phù hợp rồi?

Tuy nhiên, Tống Ngọc Lan không định vạch trần sự không nhất quán trong lời nói của anh ấy. Cô cầm lấy túi đồ, mỉm cười cảm ơn: “Cảm ơn anh, vào trong nhà ngồi chơi chút nhé.”

Trương Kính liếc nhanh vào trong phòng khách, ánh mắt vô tình chạm phải ánh mắt của Lục Trạch Dân. Tim anh ấy chợt đập mạnh, anh ấy vội vàng rời mắt đi, lúng túng nói: “Thôi, tôi còn phải làm việc cho kịp tiến độ, nên phải đi ngay bây giờ.”

Nói xong, Trương Cảnh không đợi Tống Ngọc Lan trả lời đã vội vã rời khỏi như thể phía sau anh ấy có gì đó đáng sợ đuổi theo.

Tống Ngọc Lan nhìn theo bóng dáng của anh ấy, không khỏi cau mày, môi khẽ co giật vài lần: “Hôm nay anh ấy bị sao vậy? Ăn nhầm thuốc hay đầu óc có vấn đề à?... Ấy, mình còn chưa hỏi mắt anh ấy khỏi từ khi nào nữa!”

Ngay lúc Tống Ngọc Lan còn đang bối rối thì một giọng nói yếu ớt nhưng rõ ràng vang lên bên tai cô: “Em thật sự không nhận ra anh ta bị làm sao à?”

Tống Ngọc Lan giật mình quay lại, thấy Lục Trạch Dân đang đứng phía sau, miệng mỉm cười nhẹ nhàng, ánh mắt sáng rực, chăm chú nhìn cô.

“Anh đứng lên làm gì thế? Bác sĩ đã dặn là anh phải nghỉ ngơi, đợi khi nào hồi phục hẳn mới được đứng dậy cơ mà!” Tống Ngọc Lan lo lắng nói, bước nhanh đến đỡ anh.

Lục Trạch Dân cười, tay giữ lấy phần lưng: “Không sao đâu, anh chỉ đứng dậy vận động nhẹ thôi, điều đó cũng giúp cơ thể nhanh hồi phục. Nhưng mà … em thật sự không nhận ra tình cảm của Trương Kính dành cho em à?”

Tống Ngọc Lan nghe vậy thì mắt mở to, không thể tin được nhìn theo hướng Trương Kính vừa đi khỏi, lẩm bẩm: “Không thể nào… lần đầu tiên bọn em gặp nhau thì em đã nói rõ là mình có bạn trai rồi mà.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-276.html.]

Lục Trạch Dân thở dài, nhẹ nhàng chạm tay vào mũi cô và trêu: “Đôi khi anh thực sự thắc mắc sao em thông minh nhanh nhẹn là thế, mà khi đối diện với chuyện tình cảm lại ngây ngô như vậy nhỉ?”

Tống Ngọc Lan nhíu mày, cô ngây ngô trong chuyện tình cảm sao?

Có lẽ cô không dám tin rằng có ai đó thật sự thích mình. Ở kiếp trước, cô từng khao khát được yêu, nhưng cô lại chỉ như một con vịt xấu xí không có bối cảnh, chỉ nhận lại toàn những lời chế giễu. Cuối cùng, cô quyết tâm tập trung vào sự nghiệp và không còn nuôi hy vọng về tình yêu nữa.

Sau khi sống lại, dù ngoại hình đã thay đổi rất nhiều, nhưng trong thâm tâm, Tống Ngọc Lan vẫn là con người của kiếp trước. Cô không tin rằng sẽ có người đàn ông nào thật lòng yêu thương con người thật bên trong mình. “Em chỉ xem anh ấy là bạn thôi.”

Lục Trạch Dân mỉm cười, giọng nói ấm áp: “Anh tin em. Nhưng có lẽ Trương Kính không nghĩ như vậy. Hôm nay anh ta mang thuốc đến rõ ràng là có ý đồ riêng.”

“Sau này em hãy cố gắng giữ khoảng cách với anh ta để tránh gây ra những rắc rối không cần thiết.”

Tống Ngọc Lan gật đầu: “Em hiểu rồi.” Khi chưa biết Trương Kính thích mình thì cô vẫn cư xử như bình thường. Nhưng giờ đã biết thì đương nhiên sẽ tránh xa anh ấy.

Cô nhìn Lục Trạch Dân, nghiêm túc nói: “Em sẽ giải quyết ổn thỏa chuyện với Trương Kính.” Cô không muốn để anh ấy làm ảnh hưởng đến mối quan hệ của mình và Lục Trạch Dân.

Lục Trạch Dân nắm lấy tay Tống Ngọc Lan, nhẹ nhàng nói: “Anh tin em.” Dù có chuyện gì xảy ra thì anh luôn đặt niềm tin tuyệt đối vào cô.

Gió nhẹ thổi qua, làm tóc của Tống Ngọc Lan bay lên. Ánh mắt Lục Trạch Dân không tự chủ mà bị cuốn theo những sợi tóc của cô, anh nhẹ nhàng vươn tay chỉnh lại mấy lọn tóc cho cô. Động tác ấy tự nhiên, như thể họ đã làm điều này vô số lần.

Tống Ngọc Lan ngẩng đầu lên, ánh mắt họ chạm nhau. Trong đôi mắt của Lục Trạch Dân là tình cảm sâu đậm như muốn khắc sâu hình bóng cô mãi mãi.

Tống Ngọc Lan cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay của Lục Trạch Dân, trái tim cô ngập tràn hạnh phúc.

Đúng lúc ấy, từ phòng khách vang lên tiếng nói vui vẻ của ông Lục: “Hai đứa có còn định chơi cờ với ông già này không?”

Loading...