Tống Ngọc Lan ngượng ngùng, mặt đỏ bừng, nhận ra những cử chỉ thân mật giữa cô và Lục Trạch Dân có thể đã bị gia đình nhìn thấy. Cô vội rụt tay lại, chống gậy bước nhanh về phía phòng khách, nói lớn: “Cháu đến đây, ông ơi.” Bước chân cô có phần vội vàng, như muốn che giấu sự ngượng ngùng trong lòng.
Lục Trạch Dân mỉm cười dịu dàng, đặt lọ thuốc Trương Kính mang đến lên bàn ở góc phòng, dường như không quá bận tâm liệu Tống Ngọc Lan có nhớ đến nó hay không.
Anh bước theo cô vào phòng khách, cùng ngồi xuống đối diện ông Lục để tiếp tục ván cờ.
Trận đấu bắt đầu, Tống Ngọc Lan tập trung suy nghĩ nước đi, nhưng Lục Trạch Dân thỉnh thoảng vẫn không kìm được mà liếc nhìn cô.
Ông Lục quan sát thấy liền cố tình ho khẽ vài tiếng như nhắc nhở, khiến Lục Trạch Dân lập tức tỉnh táo lại, mặt hơi đỏ, vội vàng tập trung vào ván cờ. Trận đấu căng thẳng, ba người hoàn toàn bị cuốn vào ván đấu, không nhận ra thời gian trôi nhanh. Tia nắng ban mai chiếu qua khung cửa, tạo nên những mảng sáng tối trên bàn cờ.
Cuối cùng, ông Lục hạ một quân cờ quan trọng xuống, xác định kết quả thắng thua. Ông cười vui vẻ: “Con bé này, thật láu lỉnh, lúc nào cũng ngấm ngầm nhường ông.”
“Ông ơi, ông hiểu lầm rồi, là cháu thực sự thua vì kỹ không bằng người, cháu cam tâm nhận thua” Tống Ngọc Lan vừa nói vừa cúi đầu hành lễ, mỉm cười.
“Đến ăn bánh chẻo nào” bà nội Tống từ phòng bên cười nói: “Hai đứa bày trò chọc ông cụ thôi, chứ với kỹ thuật kia của ông thì tới tôi còn chẳng dọa được”
Cả phòng khách vang lên tiếng cười vui vẻ.
Trong suốt dịp tết, từ mùng một đến mùng sáu, Lục Trạch Dân không quay về nhà họ Lục.
Hằng ngày, ông bà Lục gần như đều đến nhà Tống Ngọc Lan ngồi chơi một lát.
Chiều mùng sáu, cuối cùng Tống Đại Cường cũng trở về Bắc Kinh sau khi về thôn Kim Trúc để thăm mộ và cúng tổ tiên.
Ông Lục bảo tài xế Tiểu Vương đưa Lưu Xuân đi đón Tống Đại Cường.
Khi Tống Đại Cường vừa bước ra khỏi nhà ga, mới đặt hành lý xuống ở cổng chờ xe của Tiểu Vương thì đột nhiên có tiếng gọi ngạc nhiên vang lên từ phía sau: “Chú Tống?”
Nụ cười trên mặt Tống Đại Cường lập tức biến mất khi nhìn thấy Triệu Kiến Quốc.
Triệu Kiến Quốc như không thấy phản ứng của ông, tay xách hành lý bước tới: “Đúng là chú thật à! Vừa rồi nhìn thấy bóng lưng thì cháu còn không dám chắc.”
Mặt Tống Đại Cường hiện rõ vẻ không kiên nhẫn: “Có việc gì không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-277.html.]
“Chú đến tìm Ngọc Lan sao?” Triệu Kiến Quốc không đợi câu trả lời liền tự nhiên đặt hành lý của mình bên cạnh hành lý của Tống Đại Cường rồi vẫy tay về phía cổng ga: “Bố mẹ, đến đây nào!”
Tống Đại Cường cúi người nhấc hành lý lên, định chuyển sang chỗ khác.
“Ôi, chú Tống, bố mẹ cháu cũng đến Bắc Kinh đấy. Chắc là chú định đến chỗ Ngọc Lan, chắc phải ở nhà khách rồi, đúng không? Bọn cháu cũng đang ở nhà khách gần đại học Thanh Hoa, cháu vừa hay thuê thêm một phòng, chú có thể ở chung với nhà cháu, chúng ta có thể giúp đỡ nhau mà.”
Triệu Kiến Quốc cố nắm lấy cổ tay Tống Đại Cường, không để ông rời đi.
Tống Đại Cường giật mạnh tay ra, nhìn thấy bố mẹ Triệu đang xách theo túi lớn túi nhỏ tiến về phía họ.
Ông thầm nghĩ, tại sao năm nay không nghe thấy tin tức gì về nhà họ Triệu ở trong thôn, giờ ông mới biết rằng Triệu Kiến Quốc đã được điều về Bắc Kinh.
“Không cần đâu!” Tống Đại Cường giận dữ đáp: “Tôi chưa quên cách gia đình cậu đối xử với con gái tôi trước đây đâu!” Nói rồi ông quay người định bước đi.
Tuy nhiên, lần này Triệu Kiến Quốc lại nắm chặt lấy tay ông hơn, vẻ mặt đầy đau khổ, vội vã giải thích: “Chú Tống, chắc chắn có hiểu lầm ở đây! Khi gặp Ngọc Lan thì cháu sẽ giải thích rõ ràng mọi chuyện!”
Kể từ lần gặp Tống Ngọc Lan trước đây, Triệu Kiến Quốc đã dành thời gian rảnh để tìm hiểu về cô tại đại học Thanh Hoa.
Với nhan sắc nổi bật của Tống Ngọc Lan, chỉ cần hỏi một sinh viên cũng có thể biết hết mọi thông tin về cô.
Khi biết Tống Ngọc Lan đạt thủ khoa của tỉnh và đứng thứ hai toàn quốc trong kỳ thi đại học, anh ta không khỏi kinh ngạc.
So sánh giữa Lãnh Thúy Anh và Tống Ngọc Lan, Triệu Kiến Quốc quyết định chọn Tống Ngọc Lan. Cô vừa xinh đẹp lại vừa thông minh.
Sau kỳ nghỉ đông, dù đã thử mọi cách nhưng Triệu Kiến Quốc vẫn không thể liên lạc được với Tống Ngọc Lan.
Trong dịp tết, anh ta quay về Bạch Sa để chia tay Lãnh Thúy Anh, sau đó liền đưa bố mẹ ra Bắc Kinh.
Đang lúc bế tắc thì anh ta tình cờ gặp được Tống Đại Cường, đây chính là cơ hội tuyệt vời mà anh ta không thể bỏ lỡ!
Tống Đại Cường đã đi làm ăn xa được nửa năm, với kinh nghiệm kinh doanh ở Bằng thành nên ông đã không còn là người nông dân thật thà, chất phác như trước nữa.
Ông nhanh chóng nhận ra ý đồ của Triệu Kiến Quốc, rõ ràng là cậu ta đang muốn lợi dụng ông để gặp Ngọc Lan.