Đoạt Lại Kịch Bản Nữ Chủ, Tôi Kiếm Tiền Đỗi PhóTra Nam - Chương 284

Cập nhật lúc: 2025-04-19 05:16:08
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khương Nam nhanh chóng đứng dậy, ánh mắt cô ấy lóe lên ánh sáng kiên định: “Tôi đã nói rồi, ông và tôi chẳng có quan hệ gì cả. Ông đánh tôi thì tôi sẽ đánh trả.”

“Mày!” Hồng Dũng hầm hầm bước ra khỏi phòng, vung tay áo ra lệnh: “Để người bên ngoài canh giữ kỹ, nó còn sức chống cự thì cho nó nhịn đói vài ngày, đợi đến khi nó phải cầu xin thì lúc đó hãy báo cho tôi.”

“Dạ vâng.” Thư ký lập tức theo sau Hồng Dũng.

Khương Nam đợi đến khi cả hai người khuất bóng khỏi cửa mới khuỵu xuống đất, đôi chân không còn sức lực. Đầu óc cô ấy choáng váng, mắt hoa lên. Đây đã là ngày thứ ba cô bị giam cầm, không biết Ngọc Lan đã phát hiện ra cô mất tích chưa?

Ngày hôm đó khi vừa xuống nhà ga, Khương Nam định bắt taxi tới gặp Tống Ngọc Lan. Nhưng vừa bước lên xe thì cô ấy đã bị bịt miệng bằng một chiếc khăn tẩm thuốc mê. Khi tỉnh lại thì cô ấy đã thấy mình bị giam trong căn biệt thự này.

Cô ấy đã từng cố gắng trốn thoát, nhưng căn biệt thự nằm ở ngoại ô, tách biệt hẳn với các biệt thự khác, khoảng cách giữa chúng cách nhau hàng trăm mét nên cô ấy không thể cầu cứu ai được.

Chính tối nay, cô ấy mới biết người bắt cóc mình lại chính là Hồng Dũng.

Lúc đầu Hồng Dũng còn cố tỏ ra là một người ba tốt, nhưng khi thấy cô ấy không bị lay chuyển thì ông ta liền dùng đến bạo lực.

Nhưng Khương Nam không phải kiểu người dễ bị bắt nạt. Nếu phải c.h.ế.t thì cô ấy cũng sẽ khiến Hồng Dũng phải trả giá đắt.

Trong lòng đã quyết, Khương Nam từ từ thiếp đi.

Khi tỉnh dậy, ngoài trời đã bắt đầu mưa rả rích. Cơn gió xuân mang theo những hạt mưa nhỏ tí tách rơi trên cửa sổ kính, đọng thành những dòng nước lăn dài xuống.

Khương Nam siết chặt chiếc áo khoác đang mặc trên người, thầm cảm ơn vì khi ra ngoài cô ấy lo sợ trời lạnh nên mặc thêm nhiều áo.

Lúc này, bụng cô kêu lên từng hồi “ục ục”, nhắc nhở rằng đã hơn một ngày đêm trôi qua rồi cô ấy chưa được ăn gì.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-284.html.]

Cô gấy có thể chịu được cơn đói, nhưng cơn khát thì thực sự là một sựu tra tấn. Nó không chỉ làm rát cổ mà còn khiến tim gan bỏng rát đau đớn.

Khương Nam cố gắng đứng dậy bằng cách bám lấy tường, đi từng bước nặng nề tiến đến cửa sổ. Cô ấy nhìn quanh căn phòng, phát hiện ngoài mấy bộ chăn gối thì không còn thứ gì hữu ích. Không còn cách nào khác, cô ấy quyết định thử mạo hiểm.

Cô ấy cẩn thận thò tay ra ngoài cửa sổ, cố hứng những giọt nước đang nhỏ xuống từ những giọt mưa đọng trên kính. Mỗi giọt nước như một món quà từ ông trời, cô ấy khéo léo gom chúng vào lòng bàn tay rồi đưa lên miệng uống. Động tác tưởng chừng đơn giản nhưng lại đòi hỏi sự kiên nhẫn và tập trung cao độ. Cô ấy cứ lặp đi lặp lại quá trình này suốt gần một giờ.

Dần dần, cảm giác khô rát nơi cổ họng đã được xoa dịu, mang lại chút an ủi cho cô ấy. Sau đó, Khương Nam nằm xuống giường, nước mắt lặng lẽ rơi.

“Mẹ, có phải ngày xưa mẹ cũng đã từng chịu cảnh này không?”

Đột nhiên, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân. Trái tim Khương Nam thót lên, cô ấy nhanh chóng nằm xuống và giả vờ ngủ. Cửa mở ra, người bước vào thư ký mang theo một bát nước và một mẩu bánh mì.

Thư ký đặt thức ăn lên bàn cạnh giường, nhìn thoáng qua Khương Nam, thấy lông mi cô ấy khẽ run rẩy. Anh ta thở dài: “Ăn đi, ông Hồng tạm thời sẽ không quay lại.”

Nói xong, mặt anh ta chút cảm xúc mà rời khỏi phòng rồi khóa cửa lại.

Khương Nam ngồi dậy, nhìn chằm chằm vào bát nước và mẩu bánh mì trên bàn, ánh mắt đầy mơ hồ. Tối hôm qua cô ấy đã dễ dàng đánh trả lại, bởi cô ấy nhìn ra trong ánh mắt của thư ký không chỉ có sự bối rối mà còn có một chút thương cảm và không đành lòng. Giờ đây, anh ta lại trái lệnh Hồng Dũng mà mang nước và thức ăn đến cho cô ấy, điều đó có ý nghĩa gì?

Không kịp nghĩ ngợi thêm, Khương Nam liền bưng bát nước lên uống ừng ực. Sau khi uống hết bát nước, cảm giác khó chịu trong cơ thể cuối cùng cũng dịu lại.

Sau khi ăn xong miếng bánh mì, Khương Nam cảm thấy mình đã hồi phục được một chút sức lực. Khoảng nửa giờ sau, thư ký quay lại lấy đi bát đĩa, trước khi rời đi, anh ta nói nhỏ: “Đừng phí sức tìm cách trốn thoát. Đây là tầng ba, dù cô có may mắn chạy ra khỏi đây thì xung quanh khu biệt thự này cũng không ai dám chống lại ông Hồng. Cô nghĩ mình có thể chạy được bao xa?”

Nghe thấy lời thư ký, lòng Khương Nam tràn ngập sự tuyệt vọng. Chẳng lẽ cô ấy thực sự phải cúi đầu nhận thua Hồng Dũng à? Không, cô ấy tuyệt đối không cam lòng! Khương Nam thầm thề với lòng mình rằng dù có c.h.ế.t thì cô ấy cũng phải trốn khỏi địa ngục này.

——

“Có tin tức rồi à?” Tống Ngọc Lan ngồi vào ghế phụ lái, kích động hỏi Lục Trạch Dân.

Loading...