Đoạt Lại Kịch Bản Nữ Chủ, Tôi Kiếm Tiền Đỗi PhóTra Nam - Chương 292

Cập nhật lúc: 2025-04-19 05:16:25
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/706qrPyEa2

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Máu đỏ tươi lập tức túa ra, nhuộm đỏ cả bàn tay.

Không kịp suy nghĩ thêm, cô xé vạt váy sườn xám còn lại, quấn chặt quanh vết thương, cố gắng cầm máu.

Mỗi vòng băng chặt quanh vết thương đều mang đến cơn đau nhói, nhưng Tống Ngọc Lan không nao núng, kiên quyết thực hiện động tác cấp cứu đơn giản nhưng cần thiết này.

Cô hít sâu một hơi, kéo tấm rèm cửa ra và ánh mắt chạm phải ánh mắt sợ hãi của Khương Nam.

Tay chân Khương Nam bị trói chặt, miệng bị dán kín bằng băng dính, không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Khi nhìn thấy Tống Ngọc Lan, ánh mắt Khương Nam sáng lên với những giọt nước mắt lấp lánh, tràn đầy sự không tin nổi, ấm ức và sợ hãi.

Tống Ngọc Lan không kịp giải thích, vội vàng nhảy vào phòng, xé toạc miếng băng dính trên miệng Khương Nam và nhanh chóng cởi trói.

Giọng nói của Khương Nam đầy ấm ức, môi mím lại: “Thật sự là cậu sao? Ngọc Lan, cậu thực sự đến cứu tớ à? Đây không phải là mơ chứ?”

“Là tớ, Nam Nam, đừng sợ. Chúng ta phải đi ngay! Không còn nhiều thời gian đâu!” Tống Ngọc Lan kéo Khương Nam đứng dậy, chạy về phía cửa, nhưng cửa vẫn khóa từ bên trong.

Tống Ngọc Lan thầm nguyền rủa “chết tiệt!” Rồi cô kéo Khương Nam về phía cửa sổ: “Nam Nam, chúng ta phải đi bằng đường cửa sổ, chỉ còn một phút thôi.”

Lời cô vừa dứt thì đã có tiếng bước chân dồn dập vang lên từ hành lang, rồi có ai đó hét to: “Có người ngất ở đây!”

Tống Ngọc Lan không do dự, trèo qua cửa sổ với động tác dứt khoát, không chút chần chừ.

Khương Nam thấy vậy cũng nhanh chóng làm theo.

Sau khi nhảy qua cửa sổ, Tống Ngọc Lan nhìn xung quanh, không thấy chỗ nào có thể ẩn náu. Tình hình lúc này cực kỳ nguy hiểm, nếu bị phát hiện thì hậu quả sẽ vô cùng thảm khốc.

Nơi Chu Thế Văn nói là điểm tiếp ứng nằm bên phải tầng một. Tống Ngọc Lan liếc nhìn ra ngoài lan can, thấy nước biển đen kịt như đang há miệng chờ đợi nuốt chửng bất kỳ ai rơi xuống.

Nhìn kỹ, cô phát hiện một chiếc xuồng cao tốc màu đen đang đợi ngoài biển không xa, đó chính là đội cứu hộ mà Chu Thế Văn đã nói đến.

Trước hiểm cảnh, trong lòng Tống Ngọc Lan không khỏi dâng lên nỗi sợ hãi, nhưng cô nhanh chóng trấn tĩnh lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-292.html.]

Cô hít một hơi thật sâu, bình tĩnh trở lại. Lúc này, cô biết rằng không thể do dự hay sợ hãi. Cách duy nhất để thoát khỏi tình thế nguy hiểm này là nhảy xuống nước. Cô nắm c.h.ặ.t t.a.y Khương Nam, nhẹ giọng hỏi: “Nam Nam, cậu tin tớ chứ?”

Nước mắt lăn dài trên má Khương Nam, cô ấy cắn chặt răng, cố gắng không khóc thành tiếng. Sau đó, cô ấy gật đầu mạnh mẽ: “Tớ tin!”

Tống Ngọc Lan không do dự, kéo Khương Nam cùng nhảy xuống nước. Cùng lúc đó, cô nhanh chóng bịt miệng Khương Nam lại, ngăn không cho cô ấy hét lên vì sợ hãi.

“Bùm!” Một tiếng vang lớn, nước b.ắ.n tung tóe, hai người lập tức chìm xuống nước. Xung quanh trở nên tĩnh lặng, như thể thời gian ngừng trôi trong khoảnh khắc đó.

Trên chiếc xuồng cao tốc, Lục Trạch Dân nhìn thấy cảnh này thì trong mắt đầy vẻ kinh ngạc.

“Vừa rồi là Chu lão đệ sao? Sao tôi lại thấy đó là hai cô gái?” Đại Hùng vừa nói xong thì Lục Trạch Dân đã nhảy xuống nước.

“Ê! Chưa mang dây thừng!” Đại Hùng chưa nói dứt câu thì người bên cạnh đã đáp lại: “Anh, anh ấy đã mang dây thừng rồi, chỉ là anh không nhìn thấy do trời quá tối thôi.”

Dù Tống Ngọc Lan đã chuẩn bị sẵn sàng, nhưng khi thực sự lao xuống nước thì cô vẫn không tránh khỏi bị sặc một ngụm nước biển mặn chát, khiến cả miệng và mũi của cô đau buốt.

Cô nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, hai tay ôm chặt lấy eo Khương Nam, cố hết sức kéo cô ấy lên mặt nước. Khi hai người nổi lên, Khương Nam thở hổn hển, hít lấy từng hơi không khí trong lành, gương mặt tái nhợt.

Tống Ngọc Lan vừa thở hổn hển vừa nhìn về phía xuồng cứu hộ. Cô ước tính khoảng cách, nhận ra rằng họ còn cách xuồng khoảng 100 mét.

Làn nước biển lạnh như cắt, khiến cô nghi ngờ liệu mình có thể đưa Khương Nam bơi xa đến vậy không.

Tệ hơn nữa, cô hiểu rằng mình không thể gọi to để cầu cứu. Nếu thu hút sự chú ý từ trên du thuyền thì mọi chuyện sẽ càng tồi tệ hơn.

Trong tình thế này, cô chỉ có thể liều mạng đánh cược. Cô ghé sát tai Khương Nam: “Nam Nam, đừng sợ, bên kia có đội cứu hộ. Cậu chỉ cần bám chắc vào vai tớ thôi.”

Khương Nam nhìn theo hướng Tống Ngọc Lan chỉ, nghiêm túc gật đầu: “Tớ hiểu rồi.”

Tống Ngọc Lan và Khương Nam cố gắng hết sức bơi về phía xuồng cứu hộ.

Chỉ mới được nửa chặng đường thì Tống Ngọc Lan đột nhiên cảm thấy bắp chân bị chuột rút. Cô cố gắng chống chọi, nhưng cơn đau ngày càng dữ dội, kéo cô xuống nước. Khương Nam hoảng sợ, uống liền mấy ngụm nước biển, cố vươn tay kéo Tống Ngọc Lan nhưng vô dụng, vì cô ấy không biết bơi, chỉ cần nghiêng người một chút là cũng chìm theo.

Khi Tống Ngọc Lan sắp bị nước cuốn xuống thì một bàn tay bất ngờ vươn tới nắm chặt lấy cánh tay cô.

Loading...