Chương 52
Bên trong vang lên giọng yếu ớt của Tống Ngọc Cảnh: “Chị ơi, bụng em đau quá, khó chịu lắm.”
Nghe thấy tiếng em trai, Tống Ngọc Lan bắt đầu lo lắng. Cô nhìn Lục Trạch Dân và nói: “Có lẽ anh cứ về trước đi, xem ra em trai tôi không khỏe, chắc còn lâu mới ra được.”
Lục Trạch Dân ngẫm nghĩ một lát, rồi nói: “Tôi ở đây chờ cùng cô, lỡ có việc gì cần giúp thì tôi cũng giúp đỡ được phần nào.”
Tống Ngọc Lan thấy vậy cũng không từ chối thêm.
Chẳng bao lâu, Tống Ngọc Cảnh đã bước ra khỏi nhà vệ sinh, mặt mày tái nhợt, dáng vẻ mệt mỏi thấy rõ.
“Em thấy thế nào rồi? Đau ở đâu?” Tống Ngọc Lan ân cần hỏi và đỡ lấy em.
Lục Trạch Dân cũng bước lên, giữ lấy cánh tay còn lại của Tống Ngọc Cảnh.
Tống Ngọc Cảnh nở nụ cười yếu ớt, lắc đầu: “Không sao đâu chị, em về nằm nghỉ một chút là ổn thôi.”
Cả đoạn đường về toa tàu, Tống Ngọc Cảnh không còn vui vẻ và hoạt bát như thường ngày mà im lặng đến lạ.
Về đến khoang tàu, Tống Đại Cường và Lưu Xuân đang ngồi trên giường của bà nội Tống nói chuyện. Thấy ba người trở về, họ liền bước tới.
“Sao mà đi lâu thế, bà con không đợi được nên đã qua toa ăn rồi” Lưu Xuân vừa nói vừa nhìn thấy môi Tống Ngọc Cảnh tái nhợt, liền hỏi: “Ngọc Cảnh bị sao thế này?”
“Mẹ, con không sao, con nằm nghỉ chút là khỏe thôi” Tống Ngọc Cảnh vùi mình vào lòng Lưu Xuân, trông thật yếu ớt.
Tống Ngọc Lan nhìn về phía Tống Đại Cường: “Ba, để con đi tìm nhân viên tàu hỏi xem có thuốc không. Chắc Ngọc Cảnh bị lạnh quá mà cảm cúm dẫn đến tiêu chảy.”
“Tôi có mang theo thuốc.” Lục Trạch Dân nhẹ nhàng nói rồi lấy một chiếc ba lô đen từ túi của Chu Thế Văn, kéo ra một túi nhựa đựng 10 chai nhỏ chứa nước thuốc màu đen.
Tống Ngọc Lan không khách sáo mà nhận lấy túi thuốc, liếc nhìn qua một lượt thì thấy không có bao bì mà cũng chẳng có hướng dẫn sử dụng. Cô mở nắp chai ngửi thử, rồi chưa kịp để Lục Trạch Dân giải thích thì cô đã gật đầu, nói ngắn gọn: “Cảm ơn.”
Cô cầm chai thuốc đưa lên miệng Tống Ngọc Cảnh, nhẹ nhàng dỗ dành: “Nước hoắc hương chính khí này có hơi đắng nhưng chịu khó uống nhé, nó không có hại với cơ thể, có thể trị bệnh tiêu chảy của em.”
Lục Trạch Dân nhướng mày ngạc nhiên, trong lòng thầm nghĩ: nước hoắc hương chính khí này không có nhãn mác mà Tống Ngọc Lan lại có thể nhận ra ngay lập tức.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-52.html.]
Tống Đại Cường và Lưu Xuân cũng không chút nghi ngờ, để mặc Tống Ngọc Cảnh uống cạn lọ thuốc. Chỉ một lúc sau, cậu bé đã rúc vào lòng Lưu Xuân và chìm vào giấc ngủ.
Tống Ngọc Lan lấy ra một tờ tiền từ trong túi, đưa cho Lục Trạch Dân, trên mặt hiện lên nụ cười chân thành: “Cảm ơn lọ thuốc của anh, để tôi mua lại.”
Lục Trạch Dân nhẹ nhàng đẩy tiền về phía cô.
Bàn tay anh thô ráp nhưng lại nóng rực, khi chạm vào đôi tay mềm mại của Tống Ngọc Lan thì cô như bị điện giật, vội vàng rụt tay lại, gương mặt bất giác ửng đỏ.
Lục Trạch Dân khẽ mỉm cười, trong mắt lộ ra một tia thích thú: “Thuốc này không cần trả tiền, nó vốn là loại thuốc quân đội hay sử dụng trong huấn luyện. Lần này tôi mang theo phòng thân, không ngờ lại dùng đến.”
Trong lòng Tống Ngọc Lan thầm trách bản thân: Tên này chắc chắn cố tình nhân cơ hội để chạm vào tay mình! Hơn nữa, trong toa tàu còn có cả Tống Đại Cường và Lưu Xuân, vậy mà anh lại vô tư như thế. Thật quá đáng!
Tống Ngọc Lan cất tiền đi, giọng điệu lạnh nhạt hơn: “Vậy thì cảm ơn anh nhiều.” Trong lời nói không khỏi có chút xa cách.
Không lâu sau, khi Chu Thế Văn và bà nội Tống mang mấy hộp cơm trở về thì không khí mới dịu đi.
Bà nội Tống vui vẻ đưa hai hộp cơm đến trước mặt Lục Trạch Dân và Tống Ngọc Lan: “Hôm nay có thịt kho tàu này, ăn đi!”
Khi mọi người ăn gần xong, bà nội Tống lo lắng cho Tống Ngọc Cảnh, liền bảo Tống Ngọc Lan đi mua cho cậu một bát trứng gà đường đỏ.
Trước khi cô rời đi còn nhờ Lục Trạch Dân đi cùng.
Tống Ngọc Lan cau mày, nhìn về phía bà nội, cảm giác như bà đang cố gắng ghép đôi cô với Lục Trạch Dân.
“Để Ngọc Cảnh nghỉ ngơi đã, cháu sẽ đi mua sau.” Cô ngồi phịch xuống giường, dựa vào người Lưu Xuân.
“Thằng bé vừa bị tiêu chảy, bụng rỗng không có gì thì sẽ không khỏe đâu, mau đi đi.” Bà nội Tống nói rồi đẩy Lưu Xuân qua một bên, tự mình ngồi cạnh Tống Ngọc Lan.
Bà ghé sát vào tai Tống Ngọc Lan, khẽ thì thầm: “Bà đã nghe ngóng rồi, Lục Trạch Dân thuộc quân đội Bạch Sa chỗ chúng ta, mới 22 tuổi mà đã lên đến thiếu tá, đừng bỏ lỡ cơ hội tốt này.”
Tống Ngọc Lan chỉ biết cạn lời, hóa ra bà nội Tống không phải thật sự lo cho Tống Ngọc Cảnh, mà là muốn mai mối cho cô.
Cô lập tức nằm xuống giường, dùng hành động để thể hiện sự từ chối.
Lục Trạch Dân tuy đẹp trai thật, nhưng cô không có tình cảm gì với anh cả.