Đoạt Lại Kịch Bản Nữ Chủ, Tôi Kiếm Tiền Đỗi PhóTra Nam - Chương 56

Cập nhật lúc: 2025-04-12 00:50:43
Lượt xem: 49

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 56

 

“Ngọc Lan à, con có nghe bà nói gì không?” Bà Tống đứng ở cửa nhà vệ sinh, nhìn Tống Ngọc Lan đang đánh răng rửa mặt.

Tống Ngọc Lan súc miệng, lau khô mặt rồi đẩy bà Tống ngồi xuống giường.

“Bà nội à, con với Lục Trạch Dân không hợp đâu.”

“Thế còn Chu Thế Văn? Bà thấy cậu ấy cũng tốt đấy chứ.”

“Bà nội à~” Tống Ngọc Lan có chút bất lực: “Trong mắt bà, chẳng lẽ con tùy tiện ghép với ai cũng được sao?”

“Tất nhiên là không rồi! Ngọc Lan à, bà đã tìm hiểu kỹ rồi. Chu Thế Văn và Lục Trạch Dân đều xuất thân từ gia đình tốt, lại còn đẹp trai, rất xứng đôi với cháu. Quan trọng hơn, họ đều là thiếu tá trong quân đội Bạch Sa. Còn cái tên Triệu Kiến Quốc gì đó, năm nay đã hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi rồi mà vẫn chỉ là một người lính bình thường.”

“Hai người đó nói họ là quân nhân thì chắc chắn là quân nhân à? Nhỡ đâu họ là kẻ lừa đảo thì sao? Mà dù hai người họ thật sự là thiếu tá thì cháu có gì để xứng với người ta?”

“Sao lại không xứng? Cháu là phượng hoàng vàng của nhà họ Tống, dù có ghép với ai cũng xứng cả!”

Nghe những lời của bà nội, Tống Ngọc Lan không nhịn được mà chui vào lòng bà làm nũng: “Bà ơi, đó là trong lòng bà nghĩ vậy thôi. Bà có nhìn thấy cái đồng hồ đeo trên tay Chu Thế Văn không? Tuy cháu không biết nhãn hiệu gì, nhưng cháu từng thấy một cái tương tự trong sách, chiếc đồng hồ đó ít nhất cũng phải cả ngàn đồng mới mua được đấy.”

Tống Ngọc Lan còn chưa kể đến chiếc thắt lưng của Chu Thế Văn, hay bộ đồ thể thao của Lục Trạch Dân, tất cả đều là hàng hiệu xa xỉ, mỗi món cũng có giá hàng ngàn đồng trở lên.

“Hả? Đắt thế sao? Đúng là nhìn không ra thật.”

“Với số tiền đó thì nhà mình mua được mấy cái đồng hồ rồi. Vậy nên cháu mới nói chúng cháu không hợp nhau. Nếu muốn tìm một nửa của mình thì ít nhất cũng phải môn đăng hộ đối chứ.”

Tống Ngọc Lan ngồi thẳng dậy, nhìn vào mắt bà Tống: “Bà ơi, sang năm cháu còn phải đi học. Cháu không có hứng thú với những chuyện này đâu. Chúng ta cứ sống tốt trước đã là được rồi.”

Bà Tống thở dài một hơi thật sâu: “Con bé này, từ sau khi rơi xuống nước thì cháu như biến thành một người hoàn toàn khác vậy.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-56.html.]

Nghe câu này, lòng Tống Ngọc Lan bỗng nhiên thắt lại. Không lẽ bà nội đã nhận ra điều gì khác thường? Cô không khỏi cảm thấy lo lắng và bất an.

Bà Tống đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc mềm mại của Tống Ngọc Lan, trong ánh mắt đầy yêu thương: “Có phải đây chính là điều mà người ta hay nói: phượng hoàng niết bàn không? Bây giờ cháu đã trưởng thành hơn nhiều rồi, bà tin rằng sau này cả gia đình mình sẽ ngày càng phát đạt.”

Tống Ngọc Lan mỉm cười, cảm thấy yên tâm hơn khi dựa vào vai bà, dịu dàng đáp: “Vâng, nhất định là sẽ phát đạt.”

Ngành may mặc thực sự là một ngành có lợi nhuận khủng. Không chỉ ở thời điểm này mà ngay cả hai ba mươi năm sau thì ngành này vẫn có lợi nhuận cao. Cô chọn ngành này cũng đã suy tính kỹ lưỡng, bởi vì thời này ai gan dạ thì người đó sẽ kiếm được tiền. Chỉ cần không dính dáng đến buôn lậu hay đầu cơ trục lợi thì cuộc sống rồi sẽ dần trở nên tốt hơn.

Gia đình nhà họ Tống nhất định sẽ ngày càng khấm khá!

Sáng hôm sau, cả nhà họ Tống ăn sáng tại nhà ăn rồi bắt chuyến xe buýt đến chợ đầu mối quần áo sầm uất nhất Quảng Đông. Tống Ngọc Lan từng đến đây vào kiếp trước. Thực ra chợ này nằm ngay gần ga tàu, nếu không phải vì ngày hôm qua Chu Thế Văn quá nhiệt tình thì cô đã không cần phải mất công đi vòng đến nhà khách của quân đội.

Dù có người để ý thì cũng không dám ra tay với cả một gia đình, với cả lúc này vẫn đang là thời kỳ “nghiêm trị”, nên không ai dám động tay động chân với người khác một cách dễ dàng.

Ngay từ sáng sớm, Tống Ngọc Lan đã trả phòng tại nhà khách quân đội. Vốn dĩ chỉ là những người bèo nước gặp nhau, chỉ ở chung trên xe lửa trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, vậy nên Tống Ngọc Lan căn bản không đặt Chu Thế Văn và Lục Trạch Dân vào trong lòng.

Khi cô đã quyết định như vậy, tất nhiên bà nội Tống cũng chiều theo ý cô.

Khi cả nhà đến chợ đầu mối bán quần áo dành cho nữ, họ mở to mắt nhìn, khắp nơi là những gian hàng rộng lớn chất đầy quần áo cao như núi.

“Lại đây, 3 đồng một cái, 10 đồng ba cái!”

“Quần bò 5 đồng một chiếc!”

“Áo bông 8 đồng!”

Tống Ngọc Lan không nhịn được cười thầm. Đúng là dù ở thời hiện đại hay lúc này thì Quảng Đông vẫn là một tỉnh chuyên về buôn bán quần áo, không khí buôn bán nơi đây hoàn toàn khác biệt so với các tỉnh khác.

“Chị ơi, loại 10 đồng ba cái này rẻ quá!” Hôm nay Tống Ngọc Cảnh đã khỏe hẳn, mắt cậu sáng rực lên đầy phấn khích.

Tống Ngọc Lan không nhịn được liền véo má cậu; “Em nói 3 đồng một cái rẻ, hay 10 đồng ba cái rẻ?”

Loading...