Chương 57
“Dĩ nhiên là 10 đồng ba cái rẻ hơn!” Tống Ngọc Cảnh đáp ngay.
Tống Ngọc Lan nheo mắt cười, chọc trán cậu: “Xem ra năm sau em phải đi học gấp rồi!”
“Đứa nhỏ ngốc này, nói gì thế. Mua ba cái chỉ tốn 9 đồng thôi, sao mua nhiều hơn lại phải trả thêm 1 đồng nữa được.” Bà Tống là người giỏi tính toán nhất, lắc đầu đáp lại.
Tống Đại Cường và Lưu Xuân liếc nhau, hiển nhiên hai người cũng chưa kịp nghĩ ra điều đó.
Tống Ngọc Lan đi quanh một vòng nhỏ, những chợ đầu mối nổi tiếng sau này vẫn chưa được quản lý thống nhất, chưa có những tòa nhà cao tầng mọc lên. Thế thì cứ đi vòng quanh các sạp xem trước, rồi vào những cửa hàng bên trong sau.
Suốt buổi sáng, Tống Ngọc Lan không ưng những loại quần áo quá rẻ tiền. Nếu lấy những món đó về thì sẽ chẳng thể cạnh tranh với hàng trong cửa hàng bách hóa của huyện.
Cô dự định ăn trưa xong sẽ đi vào xem kỹ những cửa hàng bên trong.
Tống Ngọc Lan tùy ý chọn một quán cơm sườn heo, rồi dẫn cả nhà vào ăn.
Lúc này, Quảng Đông đang là điểm nóng về kinh tế, với vị trí địa lý thuận lợi và các chính sách mở cửa, tỉnh này đã trở thành đầu tàu của công cuộc cải cách mở cửa của Trung Quốc.
Quảng Đông thu hút lượng lớn vốn đầu tư và các doanh nghiệp, phát triển mạnh ngành công nghiệp xuất khẩu, lập nên nhiều đặc khu kinh tế và khu công nghiệp.
Cơ sở hạ tầng của thành phố cũng có sự cải thiện rõ rệt, những tòa nhà cao tầng mới mọc lên, hệ thống giao thông ngày càng hoàn thiện, và các tuyến tàu điện ngầm cũng dần được đưa vào sử dụng.
Vì thế, tiểu thương ở Quảng Đông nhiều vô kể.
Đây cũng chính là một trong những lý do Tống Ngọc Lan muốn dẫn cả gia đình ra ngoài xem cho biết.
Khi chưa ra ngoài thì mọi người cứ nghĩ thế giới bên ngoài cũng giống như cái huyện nhỏ, nhưng thực ra bên ngoài đã thay đổi từ lâu.
Sự phát triển rực rỡ của Quảng Đông chắc chắn sẽ khiến cả nhà họ Tống phải ngạc nhiên.
Những quán ăn nhỏ ven đường, bàn nào cũng có đầy đủ thịt thà và rau xanh.
Trên gương mặt mọi người đều hiện rõ nụ cười hạnh phúc.
Đó chính là sức hút của công cuộc cải cách mở cửa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-57.html.]
Sau bữa trưa, Tống Ngọc Lan lại dẫn cả nhà đi dạo thêm hai tiếng, xem qua toàn bộ các gian hàng. Cuối cùng, cô chọn được một số gian đáng chú ý. Dù cùng là buôn bán quần áo, nhưng những gian hàng này không chất quần áo thành đống như các sạp khác mà treo gọn gàng từng chiếc trên tường. Quần áo ở đây đều được ủi phẳng phiu, nhìn vào có cảm giác rất chỉnh chu.
Tống Ngọc Lan bước vào, dùng tay chạm vào những bộ quần áo được treo trên móc.
“Cô ơi, cứ xem thoải mái nhé, hàng nhà tôi đều là hàng chất lượng được tôi với chồng tuyển chọn kỹ lưỡng. Cô muốn mua lẻ hay mua buôn?” Bà chủ vội vàng tiến đến, vừa giới thiệu vừa chỉ vào quần áo.
“Mua buôn.” Tống Ngọc Lan quay lại nói với mọi người phía sau: “Bà, mọi người cứ ngồi nghỉ chút đi, để cháu xem hàng.”
Bà chủ rất biết ý, liền rót cho từng người một cốc nước, rồi mới quay lại tiếp tục giới thiệu hàng cho Tống Ngọc Lan.
“Cô cứ xem đi, nếu lấy nhiều thì tôi sẽ đưa ra cái giá rẻ nhất cho cô.”
Tống Ngọc Lan gật đầu, không quan tâm lắm đến những câu mời chào quen thuộc.
Cô chọn mấy chiếc áo bông có kiểu dáng đặc biệt. Bà chủ nhanh chóng giới thiệu: “Áo bông này, nếu cô lấy từ 3 cái trở lên thì giá là 11 đồng một cái.”
Những gian hàng khác bán loại áo này chỉ có 8 đồng, ở đây lại hét đến 11 đồng, mà đó còn là giá sỉ.
Tống Ngọc Lan cầm áo lên nhìn bà chủ, giọng nói mang đậm âm điệu địa phương: “Chị không định chặt c.h.é.m tôi, tưởng tôi là người ngoài vùng đấy chứ?”
Kiếp trước, để dễ làm ăn với các đối tác ở nhiều nơi nên Tống Ngọc Lan đã rất chú tâm học các tiếng bản địa khác nhau.
Quả nhiên, bà chủ nhìn cô từ trên xuống dưới rồi cũng đáp lại bằng giọng địa phương: “Chặt c.h.é.m gì đâu, giá này tôi đưa ra rất công bằng. Nhưng nếu cô lấy từ 5 cái trở lên thì giá sẽ còn giảm thêm nữa.”
Tống Ngọc Lan gật đầu, miễn là có thể thương lượng thêm thì được.
Cô chọn ra vài chiếc áo bông đặc biệt, chủ yếu là những màu dễ phối, và thương lượng với bà chủ giá 9 đồng mỗi cái.
Xong xuôi việc áo bông, Tống Ngọc Lan đưa tay chạm vào những chiếc áo len đang treo, tay cô nhẹ nhàng miết lấy lớp vải, cảm nhận độ mềm mại trên từng ngón tay.
Những chiếc áo len này có chất liệu cực kỳ tốt, không chỉ mềm mại mà còn có vẻ ngoài đẹp mắt.
Màu sắc và kiểu dáng của chúng cũng rất phong phú, khiến người xem khó lòng rời mắt.
Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, Tống Ngọc Lan quyết định lấy áo len làm mặt hàng chủ lực lần này.
Xét đến khả năng chi tiêu thực tế của huyện và điều kiện thời tiết, rõ ràng áo len chính là mặt hàng có tiềm năng lớn và dễ tiêu thụ nhất.
Cô cẩn thận chọn ra một vài chiếc áo len thật nổi bật.