Chương 58
Màu sắc chủ đạo là ba màu cổ điển: đỏ, đen và trắng, khi kết hợp với nhau trông rất thời trang và sang trọng.
Ngoài ra, cô cũng đặc biệt chọn thêm hai chiếc áo len màu cam để dự phòng. Nếu chẳng may không bán được thì cô và Lưu Xuân có thể mặc.
Sau khi hoàn thành việc chọn áo len, cô tiếp tục nhìn lên kệ trên cùng, nơi treo những chiếc áo khoác dạ.
“Cô cho tôi xem chiếc áo đó được không?”
Bà chủ nhanh nhẹn lấy cây sào gắp chiếc áo khoác dạ xuống, rồi nhiệt tình giới thiệu: “Cô đúng là có con mắt tinh đời! Đây là mẫu áo khoác dạ đang thịnh hành nhất hiện nay. So với áo bông thì nó ấm hơn rất nhiều!”
“Cũng tốt đấy, nhưng thiết kế này hơi mới lạ quá.” Dù sao cô cũng chỉ định bán ở chợ, mà chiếc áo khoác trắng dài qua đầu gối này có lẽ dân ở huyện sẽ khó chấp nhận ngay.
Bà chủ hình như đã đoán được suy nghĩ của cô: “Đây là mẫu nổi bật nhất của tôi. Ngoài ra tôi còn có những mẫu khác, chỉ là chưa mang ra treo thôi.”
Vừa nói, bà chủ liền đẩy một cánh cửa ra, vào bên trong kéo ra một túi đen lớn, có chút ngượng ngùng nói: “Chỗ này nhỏ quá, đồ mùa đông thì cồng kềnh nên tôi phải cất bớt hàng kinh điển vào kho rồi.”
Tống Ngọc Lan đặt chiếc áo khoác trắng qua đầu gối xuống, rồi lấy thử một chiếc áo khoác kiểu kinh điển khác.
Hầu hết đều là áo khoác ngắn với đủ màu sắc khác nhau.
Áo khoác dài nhất cũng chỉ tới mông, không cần nói cũng biết đây là hàng tồn. Nhưng với thị trường ở huyện thì vẫn ổn.
Phối hợp với áo len và quần bò thì chắc cũng sẽ bán được.
Tống Ngọc Lan vẫn giữ thái độ điềm tĩnh, xem qua vài chiếc, tất cả đều là những mẫu dễ bán.
Cô cầm một chiếc áo khoác đen lên và đưa cho Lưu Xuân: “Mẹ thử cái này xem.”
Những chiếc áo khoác này đều không có size cụ thể. Người dân thời này ăn uống không đủ chất, lại phải làm việc vất vả, nên ngoài đường chẳng mấy ai béo, phần lớn đều là những người phụ nữ thon thả như Lưu Xuân.
Bà chủ lấy hết những mẫu trong kho ra, mỗi loại chỉ còn một hai chiếc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-58.html.]
Lưu Xuân thử từng chiếc một, đều khá vừa vặn. Tống Ngọc Lan không muốn dài dòng: “Chị chủ, không nói chuyện hàng khác, mấy mẫu hàng tồn này tính giá thế nào?”
Vừa nghe Tống Ngọc Lan nói, bà chủ biết ngay đây là khách sành sỏi, liền thẳng thắn trả lời: “Nếu cô lấy hết thì tôi không đòi giá cao, chỉ 14 đồng một cái.”
Tống Ngọc Lan suy nghĩ một lúc, những món quần áo này tuy không quá đặc biệt, nhưng khi mang về huyện nhỏ cũng sẽ là hàng thời trang. Thôi thì cứ lấy về thử xem sao, vừa là thử thị trường, vừa tích lũy kinh nghiệm.
“Được, tôi lấy hết.” Cô quyết định dứt khoát, rồi chỉ vào đống áo len vừa chọn: “Mỗi màu lấy ba cái, giá thấp nhất là bao nhiêu?”
“Cô đã lấy nhiều như vậy, tôi chắc chắn sẽ đưa giá thấp nhất. Những chiếc áo len này có chất lượng và mẫu mã đều là hàng độc nhất vô nhị trong các sạp ở đây. Giá gốc là 16 đồng một cái, nhưng vì tôi muốn kết bạn với cô nên chỉ lấy 12 đồng một cái thôi.”
Tống Ngọc Lan nhớ lại các cửa hàng khác mà cô đã tham khảo, về mẫu mã và chất lượng thì đúng là không đâu bằng ở đây, giá sỉ cũng đã lên đến 9-10 đồng.
“Được rồi, gom hàng và tính tiền cho tôi đi.” Cô vẫn phải tranh thủ bắt chuyến tàu đêm về Bạch Sa.
Hơn trăm chiếc quần áo sau khi ép lại cũng không nhiều lắm. Tống Ngọc Lan còn ghé qua sạp khác xem, lấy thêm vài chiếc quần ống loe, loại quần hot nhất thập niên 80, mỗi chiếc 10 đồng, cô chỉ lấy loại chất lượng tốt. Ngoài ra, cô cũng lấy thêm vài chiếc quần tây dày, giá rẻ hơn, chỉ 7 đồng một cái.
Cô còn mua cho từng người trong nhà mỗi người hai bộ quần áo. Ban đầu, bà nội Tống và Lưu Xuân nhất quyết không chịu lấy vì muốn tiết kiệm tiền.
Tống Ngọc Lan kiên nhẫn thuyết phục: “Chúng ta là người bán quần áo, nhưng lại mặc áo bông vá chằng vá đụp để đi bán hàng mới, ai sẽ tin mà mua của mình chứ? Hơn nữa, chúng ta cũng là những biển quảng cáo di động. Nếu người già trong chợ thấy bà mặc đẹp thì họ cũng sẽ nghĩ mình mặc lên cũng đẹp như thế. Mẹ cũng vậy thôi.”
Cuối cùng, cả hai mới đồng ý.
Còn Tống Đại Cường thì chỉ chịu nhận một chiếc áo bông chứ không lấy thêm gì nữa.
Tống Ngọc Lan không ép thêm, nhưng vẫn mua cho mỗi người một đôi giày tuyết.
Còn bản thân cô, cô chọn một chiếc áo dạ đỏ rực, khiến làn da trắng ngần của cô càng thêm trắng trẻo, mịn màng.
Không phải vì cô đặc biệt thích màu đỏ, mà cô muốn thử phản ứng của mọi người với những món thời trang mới mẻ. Nếu có người chấp nhận thì lần sau cô sẽ dám mạnh dạn nhập thêm hàng.
Chiếc áo dạ này thực sự quá đắt, tận 98 đồng một chiếc!
Cô cũng lấy cả chiếc áo phao dài quá gối màu trắng kia, nếu không bán được thì cô sẽ mặc nó.