Đoạt Lại Kịch Bản Nữ Chủ, Tôi Kiếm Tiền Đỗi PhóTra Nam - Chương 62

Cập nhật lúc: 2025-04-12 00:52:28
Lượt xem: 71

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9ABI0AOJHL

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 62

 

Tống Ngọc Lan hiểu ngay ý, nhanh chóng cởi chiếc áo phao trắng và sau đó là áo len hồng đang mặc rồi đưa cho cô gái: “Đây là chiếc tôi vừa mặc, hoàn toàn mới, cô xem, tem mác còn chưa cắt mà.”

Nói xong, Tống Ngọc Lan rùng mình vì lạnh, liền với tay lấy một chiếc áo len cổ lọ màu trắng trên giá mặc vào, sau đó khoác lại chiếc áo phao trắng.

Cô gái đỏ mặt đón lấy chiếc áo len, nhìn sang áo phao trắng Tống Ngọc Lan vừa mặc và hỏi: “Chiếc này có bán không?”

Bán chứ! Đương nhiên bán rồi! Ai lại không muốn bán một món hàng cho khách tự tìm đến chứ. Tống Ngọc Lan nhanh chóng cười tươi, đưa cả chiếc áo phao trắng cho cô gái, rồi lấy từ túi ra chiếc áo dạ đỏ duy nhất còn lại.

Khi cô mặc chiếc áo dạ đỏ vào, những người phụ nữ xung quanh lập tức nhìn cô với ánh mắt ngưỡng mộ.

Tống Ngọc Lan cố tình xoay người một vòng, để mọi người có thể nhìn thấy rõ chiếc áo dạ trên người mình.

“Có phải mắt tôi có vấn đề không? Sao cô gái này mặc gì cũng đẹp thế?”

“Trẻ trung và xinh đẹp thế kia thì mặc cái gì mà chẳng đẹp?”

“Tôi thích chiếc áo len trắng cô ấy mặc, không biết tôi mặc lên có đẹp vậy không?”

“Chị cao ráo như cô ấy, thử mặc lên xem sao, đừng nhìn mặt, cứ nhìn thân hình là biết.”

“Chất vải này tốt quá, hơn hẳn mấy cái áo trong cửa hàng bách hóa mà lại rẻ hơn nhiều.”

Người phụ nữ đã cầm áo len hồng và áo phao trắng lại rụt rè bước đến, chỉ vào chiếc áo dạ đỏ Tống Ngọc Lan đang mặc.

Tống Ngọc Lan lập tức hiểu ý, cởi ngay chiếc áo dạ đỏ ra.

Cô gái lại chỉ vào chiếc áo len trắng: “Tôi cũng muốn lấy chiếc này.”

Chết tiệt!

Tống Ngọc Lan vẫn giữ nụ cười trên môi nhưng trong lòng thì không ngừng mắng thầm. Chẳng lẽ cô gái này coi cô là người mẫu thay đồ miễn phí à?

Tống Ngọc Lan nhanh chóng cởi chiếc áo len trắng ra, lộ ra chiếc áo lót dài tay màu đen bên trong, rồi mặc một chiếc áo len màu cam khác từ giá treo lên.

Sau đó, cô lấy một chiếc áo phao đen trên tấm trải dầu đặt trên nền đất và khoác lên người.

Vừa khoác xong, cô gái kia lại tiến đến gần.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-62.html.]

Tống Ngọc Lan nhìn vào tay cô gái, thấy cô ấy đang ôm bốn món đồ liền nhẹ nhàng hỏi: “Cô còn muốn chiếc tôi đang mặc nữa không?”

Lần này cô gái lắc đầu, đưa đồ cho Tống Ngọc Lan rồi chọn một chiếc quần ống loe nhạt màu giống chiếc cô đang mặc: “Giúp tôi gói lại và tính tiền.”

Động tĩnh bên phía Tống Ngọc Lan không hề nhỏ, khiến những người xung quanh cũng dõi theo.

Tống Ngọc Lan nhanh nhẹn bấm máy tính: “Năm món hàng, tôi giảm giá 10%. Giá gốc là 337 đồng, sau khi giảm là 303 đồng, tôi làm tròn, cô chỉ cần trả 300 đồng thôi.”

Những người phụ nữ xung quanh nghe thấy số tiền liền đồng loạt hít một hơi.

Ngay cả Tống Ngọc Lan cũng cảm thấy có chút run. Thời kỳ mà lương trung bình chỉ khoảng hai mươi đồng, thì việc bỏ ra vài trăm đồng để mua quần áo quả thực là một con số lớn.

Nhưng cô gái kia thanh toán rất trơn tru, thậm chí không hề cau mày.

Tống Ngọc Lan nhận tiền, đếm hai lần cẩn thận rồi kính cẩn cảm ơn và tiễn cô gái kia rời đi.

Cô thầm trách bản thân mình đã bị lối suy nghĩ của thời đại này làm cho giới hạn. Cái kiểu lo lắng rằng mặc đồ trắng dễ bị bẩn khi làm việc nhà đúng là lố bịch. Những người có khả năng mua quần áo đắt tiền như vậy thì làm gì phải lo chuyện bị bẩn chứ?

Những người phụ nữ ban nãy còn chần chừ không mua áo len, giờ nhìn thấy cô gái vừa chi ra 300 đồng thì lại lập tức cảm thấy giá vài chục đồng chẳng đáng là bao.

Tống Ngọc Lan chỉ mang ra khoảng một nửa số quần áo, nửa còn lại cô để Tống Đại Cường và Tống Ngọc Cảnh trông coi tại nhà khách.

Khách hàng đều nhận thấy chất lượng những món đồ này tốt hơn nhiều so với hàng ở cửa hàng bách hóa, giá lại rẻ hơn hẳn một nửa, nên họ đều cảm thấy mình vừa mua được món hời lớn.

Với nụ cười chân thành luôn nở trên khuôn mặt của Tống Ngọc Lan và sự nhiệt tình của bà nội Tống và Lưu Xuân, chẳng mấy chốc họ đã bán hết sạch quần áo mang theo, chỉ mất khoảng một tiếng rưỡi đồng hồ.

Chỉ còn lại mỗi bà nội và Lưu Xuân mỗi người giữ lại một chiếc áo phao đen.

Nếu không phải Tống Ngọc Lan ngăn lại thì có lẽ cả hai người họ cũng sẽ cởi áo ra bán cho khách giống như cô.

Tống Ngọc Lan còn trẻ nên chịu lạnh được, nhưng nếu bà nội Tống bị lạnh thì đó sẽ là chuyện lớn.

Ba người mang đồ ăn trưa về nhà khách.

Tống Đại Cường và Tống Ngọc Cảnh đã ngồi như rùa thò đầu ra, tò mò nhìn ngóng bên ngoài.

Sau khi ăn trưa, Tống Ngọc Lan lấy tiền ra đếm.

Số quần áo họ mang ra bán là 70 món, cộng thêm hai món trên người cô thì tổng cộng là 72 món.

Áo len cô định giá khoảng 35 đồng mỗi chiếc, áo bông 25 đồng, quần ống loe 30 đồng, quần tây 22 đồng, còn áo phao thì 65 đồng.

Loading...