Đoạt Lại Kịch Bản Nữ Chủ, Tôi Kiếm Tiền Đỗi PhóTra Nam - Chương 66

Cập nhật lúc: 2025-04-12 00:53:17
Lượt xem: 67

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/706qrPyEa2

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 66

 

“Tất cả đều là áo len sao?” Tống Ngọc Lan ngạc nhiên hỏi.

Đào Tử xua tay, tiện tay lấy một món từ trên giá treo xuống: “Còn có áo khoác dạ và áo phao nữa, quần dài cũng có, chỉ là ở chợ đêm Hoàng Hoa này thì không dễ bán đồ quá đắt thôi.”

Tống Ngọc Lan với tay lấy một túi đóng gói dán nhãn quần dài.

Bên trong là quần ống loe nhẹ, kiểu dáng ôm sát hơn so với quần ống loe truyền thống.

Cố nén sự phấn khích trong lòng, cô tiếp tục lấy ra một túi đựng áo khoác dạ, mở ra thì thấy áo khoác dạ dài đến đầu gối, không cần ủi mà áo đã đứng dáng hoàn hảo.

Tống Ngọc Lan không thể kiềm chế được mà bật cười lớn rồi ôm chầm lấy Đào Tử, Đào Tử quả thực là quý nhân của cô!

Đào Tử ngơ ngác nhìn Lưu Xuân, không hiểu vì sao Tống Ngọc Lan lại vui đến vậy.

Lưu Xuân cũng không hiểu gì, nhưng thấy con gái vui thì bà cũng vui theo.

Khuôn mặt Tống Ngọc Lan đỏ hồng như một quả táo chín, cô hớn hở chỉ vào đống hàng hóa ngập nửa kho, phấn khích nói: “Chị Đào Tử, em lấy hết chỗ này!”

“Cái gì?”

“Á!” Cả Lưu Xuân và Đào Tử đều sửng sốt, tròn mắt nhìn Tống Ngọc Lan như không thể tin nổi.

Tống Ngọc Lan cố kiềm chế sự phấn khích, quay sang mỉm cười với Đào Tử: “Chị Đào Tử, có muốn hợp tác với em một lần không?”

Nửa giờ sau.

Đào Tử vẫn kinh ngạc hỏi: “Thật sự dễ bán đến vậy sao?”

Tống Ngọc Lan đáp: “Chị nghĩ khó bán vì ở đây đâu đâu cũng có, nhưng ở Bạch Sa của bọn em thì đây lại là hàng hiếm.”

“Ban đầu chị chưa yên tâm cũng dễ hiểu, vậy thì mình cứ thử trước, khi nào em bán được thì em sẽ gửi điện báo cho chị, lúc đó chị lại quyết định tiếp có được không?”

“Không cần đâu, nếu bên chị mà hết hàng thì chị sẽ lấy tiếp từ kho lớn của anh rể. Khi đó, em cứ gọi điện trực tiếp cho xưởng của anh ấy. Ngày nào chị cũng qua thăm chị của chị, chị sẽ nhắn với anh ấy một câu.”

Đào Tử xua tay.

“Được thôi” Tống Ngọc Lan đồng ý ngay, vì gọi điện thực sự nhanh hơn.

Cô và Đào Tử thỏa thuận, sau này không cần Tống Ngọc Lan tự đến chọn hàng nữa, chỉ cần cô bán xong thì Đào Tử sẽ tự chọn hàng từ xưởng và gửi hàng cho cô.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-66.html.]

Lúc này dịch vụ vận chuyển đã khá phát triển, trên tàu hỏa có người chuyên đăng ký và trông coi hàng hóa.

Dù chi phí hơi đắt nhưng vẫn tốt hơn nhiều so với việc Tống Ngọc Lan phải đi lại liên tục, tiết kiệm được nhiều thời gian hơn.

Chỉ cần ở cả hai đầu có người nhận hàng thì cơ bản sẽ không lo bị mất.

Tổng cộng có 1.300 món hàng trong kho, nhiều nhất là áo len, khoảng hơn 400 chiếc, giá sỉ 12 đồng, khoảng 5.000 đồng.

Còn lại là áo phao, áo khoác dạ và quần dài các loại, ngoài ra còn có một số phụ kiện như thắt lưng và khăn lụa để làm quà tặng.

Áo phao có khoảng 300 chiếc, áo khoác dạ là ít nhất, chỉ có 30 chiếc, mỗi mẫu chỉ có hai chiếc, đủ để thấy Đào Tử chọn áo khoác dạ rất kỹ lưỡng. Tống Ngọc Lan nghĩ ngợi một chút rồi quyết định lấy hết.

Nếu bán không hết trước tết, thì có lẽ áo khoác dạ sẽ không dễ bán nữa.

Đào Tử chỉ vào áo khoác dạ: “Áo khoác dạ này giá cao nhất, vì trong đó có 30% len, chị lấy giá 65 đồng một chiếc.”

“Có len thật sao?” Tống Ngọc Lan vui mừng: “Vậy thì giá 65 đồng không hề đắt, chúng ta chốt giá 70 đồng nhé, chị thấy sao?”

Tống Ngọc Lan vừa nói vừa viết ghi chú trên sổ.

“Không cần đâu, đây là hàng chị lấy để thử nghiệm, đều là hàng xuất khẩu của xưởng. Nếu em có thể bán hết thì lần sau chúng ta lại chốt giá 70 đồng.”

Tống Ngọc Lan không từ chối, 30 chiếc áo khoác dạ, Đào Tử chỉ lãi 150 đồng.

Cả hai đều là người chân thành, sau này còn phải hợp tác lâu dài, hai bên cùng có lợi thì mối quan hệ mới có thể vững chắc được.

Cuối cùng, áo phao được chốt giá 20 đồng một chiếc, chất lượng gần giống như chiếc áo phao trắng dài qua gối mà Tống Ngọc Lan đã lấy lần trước nhưng rẻ hơn tận 6 đồng.

Các loại quần dài khác được chốt giá 9 đồng một chiếc.

Dù Đào Tử không lãi nhiều, nhưng cô ấy chỉ bán buôn, còn Tống Ngọc Lan lại gánh rủi ro về việc hàng không bán được, tất cả hàng hóa đều không được trả lại hoặc đổi trả.

Cuối cùng, Tống Ngọc Lan soạn thảo một bản hợp đồng đơn giản, hai người ký tên và lăn tay.

Cô để lại một bức thư giới thiệu làm đảm bảo, vì Đào Tử sẽ gửi hàng trước, và Tống Ngọc Lan chỉ chuyển tiền sau khi đã nhận và kiểm tra hàng.

Lần này, Tống Ngọc Lan và Lưu Xuân lấy trước 200 món, số còn lại chờ bán xong thì sẽ để Đào Tử gửi tiếp.

Đào Tử tặng luôn cho họ hai chiếc xe kéo trong kho để tiện cho việc vận chuyển hàng.

“Về nhà chị đi, chị thuê nhà ngay trên tầng, tiện thể chị sẽ nấu bữa cơm cảm ơn mọi người.” Đào Tử vui vẻ mời, rõ ràng là cô ấy rất hài lòng vì cảm thấy có duyên ngay từ lần đầu gặp gỡ.

Loading...