Chương 68
“Cô nói cái gì!” Trương Thành nổi giận. Thực ra, đúng là anh ta được vào làm nhờ mối quan hệ với người cậu làm trưởng tàu.
Trương Thành bấm bộ đàm, lạnh lùng nói: “Cảnh sát tàu, toa số 6 có người gây rối, có kẻ trộm.”
Xung quanh liền vang lên tiếng xì xào bàn tán:
“Trộm à? Thật sự có trộm sao?”
“Chẳng biết, mà sao lại đánh nhau thế nhỉ?”
“Tôi thấy hình như cô gái kia với mẹ cô ấy chẳng có vấn đề gì.” Một giọng nói yếu ớt bị lấn át giữa tiếng bàn tán.
Hai viên cảnh sát tàu nhanh chóng xuất hiện. Thấy họ, thái độ của Trương Thành lập tức trở nên cung kính, nhưng vẫn cố thêm mắm dặm muối, vẽ ra hình ảnh Tống Ngọc Lan là kẻ gây rối và trộm cắp.
Nghe Trương Thành nói xong, Tống Ngọc Lan bước lên một bước, hỏi: “Các anh là cảnh sát thật chứ?”
Hai viên cảnh sát liếc nhìn nhau rồi đồng loạt rút thẻ chứng minh ra và đưa cho Tống Ngọc Lan xem.
Tống Ngọc Lan cẩn thận xem xét thẻ, sau đó gật đầu. Cô hướng ánh mắt về phía bảng tên của Trương Thành, rồi lớn tiếng nói: “Còn anh… Trương Thành, nhân viên phục vụ Trương Thành, những gì anh nói về tôi đều là vu khống! Cảnh sát các anh chắc hẳn hiểu rõ, trong thời kỳ nghiêm ngặt như hiện nay thì vu khống và bịa đặt đều là hành vi phạm pháp. Trong thời kỳ nghiêm trị này, một người như anh Trương Thành mà có thể tùy tiện bịa chuyện, bôi nhọ công dân Trung Quốc, các anh nói xem nên xử lý thế nào?”
Trương Thành lập tức trợn mắt, tức giận quát: “Những người chứng kiến ở đây đều là nhân chứng, tôi vu khống cô lúc nào?”
Người phụ nữ vẫn nằm trên sàn cũng bắt đầu rên rỉ, kêu than: “Cô ta còn đánh tôi nữa! Ở đây ai cũng có thể làm chứng!”
Tống Ngọc Lan quay sang nhìn người phụ nữ, ánh mắt sắc bén, lớn tiếng hỏi: “Vậy bà nói thử xem, bà có lý do gì mà vô duyên vô cớ đánh mẹ tôi? Tôi chỉ tự vệ chính đáng thôi. Là con gái, chẳng lẽ tôi phải đứng nhìn mẹ mình bị bà đánh đập sao?”
Người phụ nữ nghe thế liền bịa đặt thêm, bám vào chuyện khăn trùm đầu: “Cô che mặt kín mít, rõ ràng là muốn ăn cắp đồ! Tôi làm vậy cũng chỉ là để mọi người được an toàn thôi!”
Câu nói này khiến đám đông bắt đầu nghi ngờ và bàn tán, ánh mắt họ nhìn Tống Ngọc Lan cũng dần trở nên nghi hoặc và không còn thân thiện.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-68.html.]
Lưu Xuân lo lắng xua tay, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Không phải như thế, các người đừng nghe cô ta nói bậy!”
Bà chỉ tay về phía người đàn ông đứng sau lưng chồng của người phụ nữ, nói lớn: “Rõ ràng là người đàn ông này ngồi đối diện con gái tôi, nói những lời khó nghe như ‘Cô gái này cũng khá xinh đấy’. Người phụ nữ này nghe thấy liền lao vào giật khăn trùm của con gái tôi. Sao tôi có thể để bà ta làm vậy được, tôi mới lên ngăn lại, ai ngờ bà ta đẩy tôi ngã.”
Lưu Xuân bật khóc, nhìn hai viên cảnh sát: “Tôi thật sự không nói dối!”
Viên cảnh sát lớn tuổi an ủi: “Chị đừng lo, chúng tôi sẽ làm rõ mọi chuyện.”
Ông ta nhìn Trương Thành, ánh mắt đầy cảnh cáo.
Trương Thành bực bội lùi lại một bước, không dám phản ứng.
Viên cảnh sát già bước tới gần Tống Ngọc Lan, giọng nói điềm tĩnh: “Cô gái, vấn đề cốt lõi ở đây là vì sao cô lại che kín mặt mình. Cô có thể giải thích lý do không?”
Tống Ngọc Lan gật đầu, thẳng thắn đáp: “Vì tôi quá đẹp, sợ gây rắc rối không đáng có nên mới chọn cách che mặt.”
Người phụ nữ nằm trên đất bật cười giễu cợt: “Ôi trời, chắc vì xấu quá nên không dám lộ mặt chứ gì!”
Viên cảnh sát già quay sang nghiêm khắc cảnh cáo người phụ nữ: “Đề nghị cô cẩn trọng trong lời nói! Bất kỳ hành vi nào cản trở công tác điều tra đều có thể bị xử lý theo pháp luật. Nếu cô còn nói thêm thì tôi sẽ đưa cô đi tạm giam.”
Người phụ nữ không cam lòng, nhưng cũng không dám nói thêm lời nào nữa.
Tống Ngọc Lan không muốn làm khó các viên cảnh sát, liền nhẹ nhàng kéo xuống chiếc khăn trùm màu đen trên đầu.
Chiếc khăn như làn mây nhẹ nhàng trượt qua sống mũi thanh tú của cô, rơi xuống cổ. Ngay lập tức, cả đám đông đang ồn ào trở nên im lặng, thời gian như ngừng lại. Mọi người mở to mắt, dán chặt ánh nhìn vào khuôn mặt đẹp tuyệt trần của Tống Ngọc Lan. Một số người thậm chí còn rướn người về phía trước để nhìn rõ hơn.
Thực sự mà nói thì Tống Ngọc Lan không hề tự mãn. Khuôn mặt cô hoàn hảo như một tác phẩm nghệ thuật, không thua kém gì những ngôi sao nổi tiếng. Đôi mắt to tròn ánh lên vẻ dịu dàng tự nhiên, khiến người đối diện không khỏi xao lòng. Ngũ quan của cô được sắp xếp theo tỉ lệ vàng, có đường nét hài hòa. Thêm vào đó là khuôn mặt trái xoan với những đường cong mềm mại, tạo nên vẻ đẹp lý tưởng.
Với nhan sắc như vậy, bất cứ ai nhìn thấy cũng đều khó có thể quên được.
Khi mọi người còn đang ngỡ ngàng thì viên cảnh sát lớn tuổi, người đã kết hôn nhiều năm chính là người đầu tiên tỉnh lại. Ông nhẹ nhàng nói: “Xem ra đây chỉ là một hiểu lầm.”