Chương 76
Sau khi Khương gia được sửa lại án xử sai, họ liền trở thành một trong những gia đình giàu có hàng đầu ở huyện Ngọc Lâm. Những người có thể làm bạn với Khương Nam hầu hết đều là những người có tiền trong vùng.
Vì vậy, sáng hôm đó dù không ra ngoài bán hàng nhưng Tống Ngọc Lan vẫn kiếm được gần hai nghìn đồng chỉ từ việc bán hàng tại nhà.
Cô biết rằng với người giàu thì họ sẽ không bận tâm chuyện bỏ ra vài trăm để mua một chiếc áo, lại càng không phải lo lắng về việc mua đồ rồi thì sẽ không còn tiền sinh hoạt.
Thấy tuyết có vẻ như sẽ không dừng lại, Tống Ngọc Lan quyết định ngủ một giấc. Kể từ khi biết mình xuyên không vào sách thì cô luôn phải bận rộn suy nghĩ. Tới lúc này thì cô mới có thời gian thảnh thơi để nghỉ ngơi.
Tới khi đến giờ ăn thì bà nội Tống mới đến gọi cô.
Trận tuyết này kéo dài tận bốn ngày, mãi đến khi tuyết bắt đầu tan dần thì Tống Ngọc Lan mới ra ngoài bán hàng.
Cô không có tham vọng lớn lao gì. Năng lực của cô có hạn, hiện tại cô chỉ có thể lo cho bản thân mình trước.
Vả lại, chính phủ Trung Quốc luôn rất mạnh mẽ trong việc xử lý tình huống. Ngay từ ngày đầu tiên xảy ra bão tuyết thì họ đã có biện pháp phòng ngừa nên không có thiệt hại quá lớn.
Lần này, cô chủ yếu mang theo áo khoác lông vũ và áo khoác dạ, chỉ mang theo khoảng mười chiếc áo len. Vào lúc này thì giữ ấm là chuyện ưu tiên hàng đầu.
Cô và cả gia đình đều mặc áo khoác lông vũ dài qua gối và giày tuyết.
Vừa mới dựng gian hàng đã có rất nhiều người kéo đến vây quanh.
Nhờ danh tiếng đã tạo dựng từ nửa tháng trước, những người vây quanh thấy cả gia đình chỉ mặc một chiếc áo lông vũ và áo len mà khuôn mặt vẫn đỏ hồng vì nóng. Những người từng mua áo len trước đây cũng không ngần ngại quay lại mua thêm.
Chỉ trong một ngày, toàn bộ số áo lông vũ và áo khoác dạ trong kho đã bán sạch.
Tống Ngọc Lan tìm đến buồng điện thoại công cộng gọi cho Đào Tử.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-76.html.]
Đào Tử nhìn thấy tin tức về bão tuyết ở khu vực huyện Ngọc Lâm, lo lắng suốt mấy ngày liền nhưng không thể liên lạc với Tống Ngọc Lan. Nghe Tống Ngọc Lan bảo cần thêm hàng thì cô ấy mới yên tâm.
“Hàng thì không lo, gần tết rồi, xưởng của anh rể chị có rất nhiều hàng.”
Lần này Tống Ngọc Lan còn đặt thêm hai mẫu áo lông vũ cho nam. Rất nhiều khách hàng hỏi cô có mẫu áo lông vũ cho nam không, khiến cô không thể từ chối. Tuy nhiên, cô chỉ đặt màu xanh đen và đen, vì quần áo nam chủ yếu là mặt hàng bán một lần nên không cần nhập nhiều mẫu.
Tống Đại Cường và Tống Ngọc Cảnh là người đi lấy hàng.
Còn một tháng nữa là đến tết, không khí chuẩn bị tết đã tràn ngập khắp huyện Ngọc Lâm. Ngay cả gian hàng nhỏ của Tống Ngọc Lan cũng toàn là những món hàng màu đỏ do Đào Tử chọn.
Tống Ngọc Lan đang nói với một khách hàng về cách giặt áo lông vũ, thì một người đàn ông kéo theo một người phụ nữ tóc tai rối bời, mặt mũi đẫm nước mắt bước tới. Người đàn ông nắm trong tay một chiếc áo lông vũ bị xé rách làm lông vũ bay tứ tung.
Người đàn ông tức giận ném mạnh chiếc áo lông vũ lên gian hàng, quát lớn: “Mọi người đừng có mua hàng của cô ta nữa! Mọi người đến xem đi, xem cái này có phải là áo lông vũ thật không? Bên trong toàn là bông đen bẩn thỉu! Còn có cả hạt bên trong! Năm đồng cũng không đáng! Trả tiền lại đây!”
Tống Ngọc Lan bình tĩnh bước lên, cầm lấy chiếc áo kiểm tra kỹ. Đúng là áo của cô bán ra, nhưng rõ ràng đã bị người khác cố tình phá hoại. Bên trong còn nhét đầy bông đen bẩn thỉu.
Cô vẫn giữ thái độ điềm tĩnh, quay sang nói với mọi người: “Thưa các vị, quần áo chúng tôi bán ra đều được đảm bảo chất lượng. Nếu có bất cứ vấn đề gì về chất lượng thì chúng tôi sẽ chịu trách nhiệm đến cùng.”
Sau đó, cô quay sang người đàn ông: “Anh à, anh đừng kích động. Nếu áo này có vấn đề thì anh cứ nói rõ, tôi chắc chắn sẽ giải quyết cho anh.”
Người đàn ông hất tay, buông người phụ nữ ra. Cô ấy lập tức ngồi phịch xuống mặt đất, nơi đầy những vũng nước tuyết vừa tan.
Tống Ngọc Lan lập tức bước lên đỡ cô ta dậy, cau mày hỏi: “Có chuyện gì xảy ra vậy?”
Người phụ nữ chưa kịp nói gì thì người đàn ông đã chen vào: “Tôi không ngại cô ấy tiêu tiền, vì đàn ông kiếm tiền là để cho phụ nữ tiêu mà. Nhưng cô ta lại tiêu mất mấy tháng lương của tôi để mua cái áo lông vũ nhét đầy bông đen này, tôi đánh cô ta một trận cho nhớ đời.”
“Mấy người cũng nên biết tiết kiệm chút đi, thay vì mua quần áo từ mấy thương gia vô lương tâm thì sao không mua đồ tốt hơn cho chồng mình? Mua cho chồng cũng là giữ thể diện cho mình, đúng không?”
“Anh!”
Tống Ngọc Lan hít một hơi sâu, cúi xuống lấy kéo từ dưới gian hàng ra. Cô thầm cảm ơn người đã chế tạo ra chiếc áo lông vũ, với cấu trúc khâu từng ngăn để giữ lông vũ không bị tràn ra ngoài.