Chương 79
Khi đi vào bếp, cô thấy đèn vẫn sáng, bà nội đang thêm củi vào bếp nhỏ. Thấy cô bước vào, bà nội Tống lập tức múc một bát cháo gà đưa cho cô, dịu dàng nói: “Đói rồi phải không, ăn đi.”
Tống Ngọc Lan bỏ bát cháo xuống, bước tới ôm chặt lấy bà nội, nước mắt lặng lẽ trào ra, nghẹn ngào nói: “Bà ơi, sao bà vẫn chưa ngủ?”
Bà nội Tống nhẹ nhàng vỗ về lưng cô: “Bà sợ nửa đêm cháu dậy mà không có gì nóng để ăn.”
Tống Ngọc Lan không thể diễn tả được cảm xúc trào dâng trong lòng mình, sự yêu thương của bà nội đã khiến cô bật khóc, những giọt nước mắt chứa rất nhiều cảm xúc bị dồn nén. Cô nghĩ về người phụ nữ kia, tự hỏi: “Cô ấy còn trẻ như vậy, lẽ ra phải có một tương lai tươi đẹp. Giờ đây mọi thứ đã chấm dứt, những năm tháng còn lại của cuộc đời cô ấy sẽ ra sao?”
Trong việc xảy ra hôm nay, điều khiến Tống Ngọc Lan đau lòng nhất chính là người phụ nữ kia. Mặc dù không biết rõ tại sao cô ấy lại hành động bất chấp lý trí như vậy, nhưng trong lòng Tống Ngọc Lan hiểu rằng tất cả những gì diễn ra chỉ là giọt nước tràn ly, là cọng rơm cuối cùng đè gãy lưng lạc đà.
Bà nội Tống cũng rưng rưng nước mắt, an ủi: “Ngọc Lan à, cháu đừng lo lắng quá. Ngày mai chúng ta ra đồn công an hỏi xem họ xử lý vụ việc này thế nào nhé.”
Tống Ngọc Lan gật đầu rồi dần bình tĩnh lại. Cô nhẹ nhàng vuốt mái tóc bạc phơ của bà nội Tống, khẽ nói: “Bà ơi, bà đi nghỉ đi. Cháu không sao đâu.”
Bà nội Tống nắm lấy tay Tống Ngọc Lan, vỗ nhẹ vài cái rồi bảo: “Bà không ngủ được. Cháu ăn đi, bà có chuyện muốn bàn với cháu.”
Tống Ngọc Lan ngồi xuống, lặng lẽ cầm bát cháo lên ăn từng thìa nhỏ.
“Bà nghĩ rằng chúng ta cũng kiếm được kha khá rồi. Đợi bán xong đợt hàng này, hay là...” Bà nội Tống vừa nói đến đây thì bị Tống Ngọc Lan ngắt lời: “Bà à, bà có biết cháu thích cái gì và mong muốn điều gì không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-79.html.]
Không đợi bà nội Tống trả lời thì Tống Ngọc Lan đã tiếp tục nói: “Cháu thích cả nhà mình lúc nào cũng vui vẻ bên nhau. Đâu có quan trọng là sống ở đâu, chỉ cần cả nhà ở bên nhau thì nơi đó chính là nhà của cháu. Cháu muốn trong tương lai mọi người trong gia đình đều không phải lo lắng về chuyện ăn mặc, không còn khổ cực.”
Bà nội Tống nghiêm mặt: “Nhưng bây giờ cũng đủ rồi mà? Mỗi ngày buôn bán ít nhất cũng được hai ngàn, sau khi trừ đi chi phí thì cũng lời được khoảng hai vạn. Cộng với số tiền bán nấm linh chi đen trước đó là chúng ta đã có hơn bốn vạn rồi, đủ để cả nhà chúng ta được sống sung túc rồi.”
Tống Ngọc Lan đặt đũa xuống, ngẩng đầu nhìn bà nội Tống, ánh mắt đầy sự quyết tâm: “Nhưng cháu thích cuộc sống ở thành phố.”
Tống Ngọc Lan đã quyết định phải nói chuyện nghiêm túc. Cô không ghét bỏ cuộc sống ở nông thôn, nhưng cũng không hề mong muốn điều đó.
Sau khi đã trải qua cuộc sống hiện đại thì cô cũng không yêu thích đất đai. Trong thời kỳ phát triển kinh tế nhanh chóng này, chỉ cần nắm bắt được cơ hội thì cô tin rằng gia đình mình và thế hệ sau đều có thể có cuộc sống tốt hơn.
Tống Ngọc Lan không thể từ bỏ cơ hội này, nhưng cô cũng không muốn rời xa tình yêu thương và sự ấm áp của gia đình. Sau hơn một tháng chung sống, cô đã coi những người trong gia đình nhà họ Tống như người thân ruột thịt. Kế hoạch ban đầu của cô là đi đến đâu thì mang cả gia đình theo đến đó.
Nhìn vào đôi mắt già nua đầy sự mệt mỏi và từng trải của bà Tống, Tống Ngọc Lan bỗng nhận ra tất cả những gì cô suy nghĩ và hành động chỉ là theo ý mình chứ chưa bao giờ cô thực sự tìm hiểu xem người nhà cô mong muốn điều gì.
Dù là bà nội Tống hay Tống Ngọc Cảnh, kể từ khi cô xuất hiện trong thế giới này thì họ đều đặt niềm tin tuyệt đối vào cô, dành cho cô sự yêu thương và chấp nhận vô điều kiện. Nhưng ngược lại, cô luôn hành động theo ý mình chứ chưa bao giờ lắng nghe mong muốn thật sự của họ.
Trong tư duy của cô thì cuộc sống ở thành phố luôn tốt hơn nông thôn. Nhưng cô đã bỏ qua sự thật rằng với những người cả đời gắn bó với đất đai thì đất chính là nguồn sống. Đặc biệt là bà nội Tống đã lớn tuổi, liệu bà nội có thể tiếp tục theo cô bôn ba khắp nơi mà không một lời phàn nàn?
Cô tự nhận thấy mình quá ích kỷ. Ở kiếp trước, Tống Ngọc Lan không có người thân, bạn bè mà chỉ cần sống sao cho mình thấy thoải mái là được. Nhưng ở kiếp này, dù đã có gia đình nhưng cách nghĩ của cô vẫn không thay đổi.
Như thể tỉnh ngộ ra, Tống Ngọc Lan nở một nụ cười tươi nhìn bà nội Tống: “Bà ơi, cháu cũng thích cuộc sống ở nông thôn. Nếu bà muốn trở về thì chúng ta sẽ về.”
So với tiền bạc thì điều mà Tống Ngọc Lan trân trọng nhất chính là sự ấm áp của gia đình. Đất đai chính là thứ khiến gia đình nhà họ Tống an lòng, vậy thì cô cũng không có lý do gì để phản đối. Nếu cần thì cô vẫn có thể tìm cơ hội khác để kiếm tiền.