Đoạt Lại Kịch Bản Nữ Chủ, Tôi Kiếm Tiền Đỗi PhóTra Nam - Chương 82

Cập nhật lúc: 2025-04-14 14:31:57
Lượt xem: 48

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 82

 

Hai người vừa dạo phố vừa trò chuyện vui vẻ.

Khi ngang qua một tiệm chụp ảnh, Khương Nam dừng lại: “Hay chúng ta chụp một tấm làm kỷ niệm đi.”

Tống Ngọc Lan ngước nhìn tiệm chụp ảnh, cảm thấy hơi động lòng, rồi theo Khương Nam bước vào trong. Nhiếp ảnh gia điều chỉnh máy ảnh rồi bấm nút chụp, ghi lại khoảnh khắc tươi đẹp của cả hai.

Trong bức ảnh là Tống Ngọc Lan và Khương Nam đang cười rạng rỡ, giống như hai chị em thân thiết.

Phải mất vài ngày mới lấy được ảnh nên hai người quyết định trở lại sạp hàng.

Khi vừa đến ngã tư thì Tống Ngọc Lan nhìn thấy vài người đàn ông đeo băng tay đỏ đứng trước sạp hàng, đang nói chuyện gì đó với bà nội Tống và Lưu Xuân. Trông hai người có vẻ không vui. Không thấy Tống Đại Cường và Tống Ngọc Cảnh đâu.

Tống Ngọc Lan lập tức chạy đến, đứng bên cạnh bà nội: “Bà ơi!”

“Cháu về làm gì? Không phải cháu còn có việc sao? Mau đi đi,” Bà nội Tống nháy mắt ra hiệu cho Tống Ngọc Lan.

“Ồ, về rồi à?” Một người đàn ông lùn mập cầm chiếc áo khoác dạ đỏ sậm, nhìn Tống Ngọc Lan với ánh mắt gian tà.

“Em gái à, chúng tôi muốn mua vài cái áo khoác cho vợ ở nhà. Cái này bao nhiêu tiền?”

Những người đàn ông đeo băng tay đỏ khác cũng nhìn chằm chằm vào Tống Ngọc Lan như thể cô đang không mặc gì vậy.

Tống Ngọc Lan cảm thấy ghê tởm nhưng vẫn cố gắng giữ nụ cười chuyên nghiệp: “Chiếc áo này có chất lượng rất tốt, có 30% là lông cừu, chỉ 169 đồng một cái.”

“169 đồng à? Sao cô không đi cướp luôn đi!” Người đàn ông lùn mập hét lên: “Cô đúng là đồ buôn bán vô lương tâm!”

Bà nội Tống vội vàng phân bua: “Các đồng chí à, nhà chúng tôi chỉ buôn bán nhỏ, thật sự không kiếm được bao nhiêu đâu.”

“Ít nói nhảm đi!” Người đàn ông lùn mập trừng mắt nhìn bà nội Tống: “40 đồng, lấy cho tôi hai cái.”

Tống Ngọc Lan biết rõ bọn họ cố ý gây sự, nhưng vẫn không nhịn được cười khẩy: “40 đồng? Nếu vậy thì mời anh vào cửa hàng bách hóa mà mua, ở đây chúng tôi không bán giá đó.”

Lúc này, một số người bắt đầu tụ tập xung quanh xem.

Người đàn ông lùn mập nhếch miệng cười nham hiểm: “Không bán? Vậy thì sạp hàng này cũng không cần phải bày bán nữa.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-82.html.]

Tống Ngọc Lan nhíu mày. Mặc dù chỗ cô bán không phải chỗ cố định, nhưng nơi này toàn là người bán hàng rong, không hề cản trở giao thông. Rõ ràng là người này đang nhắm vào cô.

Gã đàn ông lùn không đợi Tống Ngọc Lan lên tiếng liền rút ra một tờ giấy phạt ra và bắt đầu ghi.

“Đây là khu vực cấm buôn bán, làm mất mỹ quan đô thị, phạt tiền.”

Tống Ngọc Lan cầm lấy tờ giấy phạt, chỉ liếc qua một cái đã lập tức sa sầm mặt, tiền phạt lên đến 338 đồng!

Con số này bằng với giá hai chiếc áo dạ mà cô bán, nếu nói không phải nhằm vào cô thì ai tin?

“Quy định nào phạt 338 đồng vì ảnh hưởng mỹ quan đô thị?” Tống Ngọc Lan hỏi.

Khương Nam ghé mắt nhìn, thực sự là 338 đồng.

Những người xung quanh nghe con số đó cũng hít một hơi lạnh. Các tiểu thương gần đó nhanh chóng thu dọn đồ đạc rời đi ngay lập tức. Chỉ còn lại mỗi sạp hàng của Tống Ngọc Lan.

Gã đàn ông lùn nhếch mép cười nói: “Tôi cũng đâu muốn lấy tiền của cô. Chỉ cần bán cho tôi hai cái áo với giá 40 đồng thì tôi sẽ bỏ qua cho cô.”

Tống Ngọc Lan cầm tờ giấy phạt, giọng nói không quá lớn nhưng cũng đủ để đám đông nghe thấy: “Tôi chấp nhận phạt. Tôi sẽ đến đội liên phòng nộp tiền. Tôi cũng muốn xem cái gọi là ảnh hưởng mỹ quan này sẽ phạt 338 đồng như thế nào. Đúng là một dịp tốt để học hỏi.”

Đám đông bắt đầu bàn tán: “Phạt quá nhiều! Người bình thường làm cả năm còn chưa có ngần ấy tiền...”

Gã đàn ông lùn thấy tình hình không ổn thì tức giận nói: “Cô! Tốt thôi, vậy thì đi cùng tôi!”

Anh ta định tiến lên kéo Tống Ngọc Lan, cha vợ của anh ta chính là đội trưởng đội liên phòng, anh ta có gì phải sợ chứ.

Khương Nam vội đứng chắn trước người Tống Ngọc Lan, cau mày nói: “Dừng tay! Anh thuộc đội liên phòng nào? Quy trình thi hành công vụ này không đúng!”

Tống Ngọc Lan kéo tay Khương Nam, giọng bình thản: “Chắc là em đã phạm lỗi nghiêm trọng, chi bằng báo công an đi. Dù sao đội liên phòng cũng chỉ là lực lượng hỗ trợ của công an thôi mà.”

Khương Nam lập tức hiểu ra ý của Tống Ngọc Lan: “Đúng, đội liên phòng cũng phải thuộc quyền quản lý của công an. Đi thôi!”

Cả hai vừa quay đi thì bị gã đàn ông lùn cản lại. Anh ta nhổ một bãi nước bọt xuống đất, rồi vươn tay định giật tờ giấy phạt trên tay Tống Ngọc Lan.

Tống Ngọc Lan đẩy Khương Nam ra, ôm tờ giấy phạt trước n.g.ự.c rồi ngã xuống đất, hét lớn: “Chơi lưu manh rồi!”

Đám đông thấy rõ gã đàn ông lùn đưa tay về phía n.g.ự.c Tống Ngọc Lan.

Ngay lúc đó, một bàn tay trắng trẻo, mạnh mẽ tóm lấy tay gã đàn ông lùn rồi quật ngã anh ta xuống đất trong tích tắc.

Loading...