Chương 84
Tống Ngọc Lan cảm giác mình vừa ôm được một cái “đùi vàng” rồi! Cô nhìn Khương Nam với ánh mắt rực sáng.
Dù người phụ nữ trung niên và gã đàn ông béo có cầu xin tha thứ thế nào thì Khương Nam vẫn kiên quyết muốn đến đồn công an để làm rõ mọi chuyện.
Vị trí bày quầy của Tống Ngọc Lan không phải là nơi rõ ràng cho phép bán hàng, nhưng dân huyện Ngọc Lâm ai cũng hiểu ngầm rằng khu vực này thường là nơi nông dân bán các mặt hàng tự sản xuất.
Thông thường, đội liên phòng cũng chỉ nhắc nhở qua loa, hiếm khi nào phạt, mà có phạt thì cũng chỉ là vài đồng với lý do “ảnh hưởng mỹ quan”.
Lần này rõ ràng gã đàn ông béo muốn lợi dụng chức vụ để chiếm lợi ích từ việc bán quần áo của Tống Ngọc Lan.
Không cần Tống Ngọc Lan phải nói nhiều thì bà vợ kia đã tự mang chồng đến đồn công an nhận tội.
Kết cục cuối cùng là gã đàn ông béo bị đuổi khỏi đội liên phòng, nộp phạt và bị tạm giữ.
Sau đó, cả người phụ nữ trung niên và gã đàn ông béo đều phải theo bố của chị ta đến nhà họ Khương để xin lỗi.
Nhưng đó là chuyện về sau.
Trong vòng hai ngày, Tống Ngọc Lan đã phải vào đồn công an hai lần, khiến cô tự hỏi liệu có phải vì tháng trước mọi chuyện quá suôn sẻ nên tới tháng này trời mới đột nhiên tăng độ khó cho cô như vậy.
Khi rời khỏi đồn công an, Khương Nam nhìn Lục Trạch Dân với ánh mắt đầy tò mò: “Anh quen em gái Ngọc Lan của tôi à?”
Lục Trạch Dân gật đầu: “Ừ, không ngờ lần này về quê lại gặp cô ấy.”
Câu nói đó là dành cho Tống Ngọc Lan.
Tống Ngọc Lan có chút ngại ngùng, sờ mũi một cách lúng túng: “Anh đến huyện Ngọc Lâm làm gì?”
Trong mắt Lục Trạch Dân thoáng hiện lên chút buồn bã, sau đó lại bình tĩnh nói: “Đến thăm gia đình liệt sĩ.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-84.html.]
Một câu nói đơn giản đã khiến cả Tống Ngọc Lan và Khương Nam đều trầm mặc, lộ ra vẻ đau xót.
Lục Trạch Dân không đi một mình, anh đi cùng hai người đồng đội đến thăm viếng gia đình liệt sĩ, sau đó liền ra ngoài đi dạo.
Ngoài ra, lần trước ở nhà khách anh đã nhìn thấy địa chỉ của Tống Ngọc Lan trên thư giới thiệu và nghĩ rằng chắc chắn cô sẽ bán quần áo ở huyện nên mới thử đi tìm.
Không ngờ thật sự tình cờ gặp được Tống Ngọc Lan ở huyện Ngọc Lâm.
Sau một tháng không gặp, Tống Ngọc Lan vẫn xinh đẹp rực rỡ như ngày nào.
Tống Ngọc Lan cảm nhận được ánh nhìn không giấu iếm của Lục Trạch Dân, trong lòng không khỏi cảm thấy bối rối. Người này thật sự không hề che đậy chút nào cả.
“Khương Nam, lúc nãy sao chị Hoàng kia lại sợ chị thế? Nếu không thì chắc chị ta không dễ dàng tha cho em vậy đâu.” Tống Ngọc Lan nhanh chóng chuyển chủ đề.
Khương Nam cũng không vạch trần bầu không khí kỳ lạ giữa hai người, vừa đi vừa nói: “À, cũng chẳng có gì to tát đâu. Chị Hoàng là con gái của học trò đầu tiên của ông nội chị, vì mối quan hệ gia đình nên hai nhà vẫn qua lại với nhau. Nhưng nghe nói năm xưa chị Hoàng kia nhất quyết đòi lấy người mà ông Hoàng không ưa. Cũng chỉ vài năm gần đây, sau khi con trai ông Hoàng qua đời vì bệnh thì hai nhà mới nối lại liên lạc. Thú thật thì hôm nay là lần đầu tiên chị gặp chồng chị ta, trước đây chị còn tưởng người đó phải đẹp trai như anh chàng này cơ” Khương Nam chỉ vào Lục Trạch Dân rồi nhún vai: “nhưng gặp rồi mới thấy, ôi chao, thật đáng tiếc cho ông Hoàng.”
Tống Ngọc Lan nghe Khương Nam kể xong liền không nhịn được cười phá lên: “Ha ha ha, thì ra là thế! Không thể không nói ánh mắt của chị Hoàng kia đúng là không được tốt. Gã đàn ông đó đã xấu còn ăn bám, đúng là một kẻ ăn không ngồi rồi.”
Chưa kịp nói dứt câu thì Lục Trạch Dân đã đột nhiên chen vào: “Tôi không ăn bám, trông cũng tạm được, cô có muốn cân nhắc đến tôi không?”
Câu nói của anh như một viên đá rơi xuống mặt hồ yên ả, lập tức phá vỡ bầu không khí xung quanh, khiến cả Tống Ngọc Lan và Khương Nam đều sững sờ.
Khương Nam nhận thấy tình hình liền lặng lẽ buông tay đang khoác lấy Tống Ngọc Lan ra, nhướng mày cười: “À, chị bỗng nhớ ra bà nội có dặn chị đi mua giúp bà một bát hoành thánh. Thôi được rồi, chị sẽ không về cùng hai người nữa đâu. Nhưng yên tâm, tối nay chị sẽ tới tìm em chơi!”
Nói xong, Khương Nam nhanh chóng chạy đi như một con thỏ, nhanh đến mức Tống Ngọc Lan không kịp với tay giữ lại, chỉ có thể bất lực trừng mắt với Lục Trạch Dân.
Lục Trạch Dân đáp lại cô bằng một nụ cười rạng rỡ.
Nụ cười của anh tựa như ánh nắng xuân, sáng chói và ấm áp, khiến tim Tống Ngọc Lan đập loạn nhịp, hai má bất giác đỏ bừng lên.
Ngay lúc này, Tống tổng cũng tự hiểu rằng gương mặt mình chắc chắn đang đỏ ửng, tai cũng nóng bừng, cô thầm mắng một tiếng: “Đúng là nam hồ ly tinh!”
“Trạch Dân, Ngọc Lan, hai đứa đứng đó làm gì? Mau về ăn cơm thôi.” Bà nội Tống bước ra cửa, gọi hai người vào ăn tối.