Đoạt Lại Kịch Bản Nữ Chủ, Tôi Kiếm Tiền Đỗi PhóTra Nam - Chương 85

Cập nhật lúc: 2025-04-14 14:32:47
Lượt xem: 47

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2fxtBlY6PS

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 85

 

Tống Ngọc Lan như bắt được chiếc phao cứu sinh, vội vàng cười tươi nói: “Hôm nay cảm ơn anh nhé, đến nhà tôi ăn cơm luôn nhé?”

Lục Trạch Dân thấy mỗi khi Tống Ngọc Lan ở cạnh anh đều như đang đi lên chiến trường thì không khỏi đưa tay nhéo nhẹ má cô: “Được, bà đang chờ rồi mà.”

“A! Anh làm gì vậy!” Tống Ngọc Lan vội vàng lùi lại một bước, nhìn về phía bà nội Tống, liền thấy bà chỉ mỉm cười đứng ở cửa đợi hai người chứ không hề để ý đến hành động của Lục Trạch Dân

Từ nhỏ Lục Trạch Dân đã đẹp trai, trong khu đại viện và đơn vị, từ các cô gái trẻ đến những người đã có chồng đều mê mẩn khuôn mặt của anh. Gặp được Tống Ngọc Lan, anh liền tận dụng tối đa khuôn mặt điển trai của mình.

Trong bữa cơm, Lục Trạch Dân luôn mỉm cười dịu dàng gắp thức ăn cho Tống Ngọc Lan. Thậm chí khi thấy cô có hạt cơm dính bên miệng thì anh còn tự nhiên đưa tay lau đi cho cô.

Động tác của anh rất tự nhiên.

Những người không tự nhiên là Tống Ngọc Lan và cả Tống Đại Cường, Lưu Xuân.

Cả hai người nhìn Lục Trạch Dân như nhìn kẻ thù.

Cuối cùng, bà nội Tống phải ho nhẹ một tiếng, quay sang hai người nói: “Mau ăn cơm đi.”

Đây là lần thứ hai bà nội Tống gặp Lục Trạch Dân, thật lòng mà nói thì ở trong mắt bà nửa kia của Tống Ngọc Lan phải là một người đàn ông như Lục Trạch Dân. Diện mạo xứng đôi, gia thế cũng tốt, lại có năng lực. Về sau bà có xuống mồ thì cũng có thể an tâm.

Sau bữa cơm, bà nội Tống đề nghị Tống Ngọc Lan dẫn Lục Trạch Dân ra ngoài dạo cho tiêu cơm.

Ra khỏi sân, Tống Ngọc Lan liền trừng mắt nhìn Lục Trạch Dân. Nhưng đôi mắt to tròn của cô chẳng có chút lực sát thương nào, Lục Trạch Dân lại thấy cô càng xinh đẹp hơn, trong lòng như có pháo hoa bùng nổ.

“Những gì anh làm trên bàn ăn đều là cố ý đúng không?”

“Đúng, anh thừa nhận!”

Việc theo đuổi con gái không hề dễ hơn việc hành quân, cần có chiến lược rõ ràng, đây là điều Chu Thế Văn đã nói với anh.

Là quân nhân nên anh không có nhiều thời gian để yêu đương, nên anh chọn cách tấn công trực diện.

Ban đầu anh thích vẻ ngoài của Tống Ngọc Lan, vì đây là lần đầu tiên anh gặp một cô gái có ngoại hình vượt trội hơn cả mình.

Nhưng khi nhìn thấu tính cách của cô, Tống Ngọc Lan còn mạnh mẽ và quyết đoán hơn bất cứ cô gái nào anh từng gặp.

Điều đó làm anh càng bị cô thu hút.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com./doat-lai-kich-ban-nu-chu-toi-kiem-tien-doi-photra-nam/chuong-85.html.]

Nếu Tống Ngọc Lan giống như những cô gái khác mà anh đã từng gặp thì có lẽ anh sẽ không để ý đến cô nhiều như vậy.

Nhưng điều đó bây giờ không còn quan trọng nữa, anh không thể phủ nhận rằng mình đã thật sự thích cô!

Trước sự thẳng thắn của Lục Trạch Dân, Tống Ngọc Lan cũng đã dần quen hơn.

“Anh đúng là rất trực tiếp!”

Tống tổng thực sự rất mâu thuẫn trong chuyện tình cảm, vừa yêu thích vừa sợ hãi. Dù chưa từng trải qua mối tình thực sự nào, nhưng cô đã đọc không ít tiểu thuyết.

Cô rất rõ ràng không phải mình hoàn toàn không có cảm giác gì đối với Lục Trạch Dân.

Gương mặt của Lục Trạch Dân thực sự là một vũ khí chí mạng!

Anh có đôi lông mày rậm và đôi mắt sáng, gương mặt điển trai. Khi nhìn người khác thì anh luôn lạnh lùng, nhưng mỗi khi ánh mắt anh hướng về phía cô lại sáng lấp lánh như bầu trời đầy sao. Ánh mắt đó nhiệt liệt, sâu sắc, có ai mà không bị rung động chứ?

Cả hai đứng yên lặng trước cửa tứ hợp viện. Dường như trời cũng ủng hộ, bất ngờ bắt đầu rơi những bông tuyết nhẹ nhàng.

Tuyết rơi lả tả như những chiếc lông vũ nhẹ nhàng bay xuống, mang đến một khung cảnh tĩnh lặng và yên bình.

Trong bầu không khí như trong mơ đó, thời gian dường như ngừng trôi.

Ánh mắt hai người giao nhau, lần này Tống Ngọc Lan không né tránh ánh nhìn thẳng thắn của Lục Trạch Dân.

Những bông tuyết rơi xuống càng làm tăng thêm bầu không khí lãng mạn giữa hai người, Tống Ngọc Lan thầm tự trách vì sự nhút nhát của mình.

Sống lại một lần nữa, vậy mà cô vẫn rất sợ hãi khi đối mặt với tình yêu.

Khoảnh khắc gặp lại Lục Trạch Dân lần này, ngoài sự ngạc nhiên thì trong lòng cô còn pha lẫn một niềm vui không thể giải thích.

Trên chuyến tàu qua lại giữa Quảng Đông và thành phố Bạch Sa, đôi khi cô cũng tự hỏi liệu mình có cơ hội gặp lại Lục Trạch Dân không?

Đây chắc hẳn là cảm giác thích phải không?

Lục Trạch Dân đứng thẳng, tiến một bước về phía cô, định nói điều gì đó thì bất ngờ có tiếng gọi nhẹ nhàng cất lên.

“Anh Lục, thật sự là anh rồi!” Tống Ngọc Lan nhìn về phía giọng nói, chỉ thấy một cô gái nhỏ nhắn trong chiếc áo bông màu xanh đậm đang bước tới.

Cô gái kia có dáng người nhỏ nhắn, khuôn mặt thanh tú, đôi mắt to tròn trong sáng, giống như hai viên ngọc sáng.

Hai b.í.m tóc của cô ta theo nhịp bước đi mà khẽ lay động, tạo nên nét đáng yêu, tinh nghịch.

Loading...